Mùa Xuân Đầu Tiên Của Tuổi Trẻ 
Tôi đã từng có một mùa xuân như thế... 
Gặp người cần gặp, bên cạnh người cần ở và đi đến nơi cần đến... 
Bờ biển dài xa tít tận chân trời bên kia, những con sóng lăn tăn cứ như đang gọi nhớ con người ta về một số chuyện đáng lẽ nên lãng quên. 
Ngô Cẩn Ngôn đút hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn vào con thuyền đánh cá ở ngoài xa. 
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không mẹ?" 
Giọng nói khàn đặc, tâm tư phức tạp. 
"Con không thích biển, mẹ đương nhiên biết điều đó. Nhưng đột nhiên lại đưa cả nhà đi biển, có phải đã có chuyện gì rồi không?" 
Lâm Phương nhất thời mất hồn. Bản thân bà không nghĩ rằng Ngô Cẩn Ngôn vô tư như thế lại có thể phát giác được những chuyện này. 
Cẩn Ngôn cúi mặt, đá văng những đống cát đang bao quanh chân mình. "Có phải là chuyện của chị ấy hay không?" 
Dứt câu, cô vô thức đưa mắt đến chỗ Tần Lam đang ngồi chơi cùng vài đứa trẻ người nước ngoài. 
"Không...đâu." Lâm Phương né tránh, nở một nụ cười gượng gạo: "Vì mẹ muốn đến thôi." 
Ngô Cẩn Ngôn quay sang, đưa đôi mắt trống rỗng nhìn người phụ nữ đã sinh ra mình, trống rỗng nói: "Mẹ không hiểu con." 
"Cho nên mẹ sẽ không hiểu được rằng vì sao con lại biết được." 
"Cho nên mẹ mới giấu đi." 
"Cho nên..." 
Lâm Phương cắt ngang, yếu ớt không thể tả: "Được rồi..." 
Sóng biển rì rào, song, hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/2896122/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.