Khi Chu Vân Nguyệt đẩy cửa bước vào chính đường, phía sau là Mạc Lưu Ly, hầu như tất cả trưởng lão trong tộc đều hít vào một hơi lạnh.
Mạc Lưu Ly ngơ ngác nhìn ánh mắt như có chút dò xét, lại có chút hoảng sợ của các trưởng lão, trong lòng chợt thấy vô cùng hoảng hốt.
Bên cạnh nàng, Chu Vân Nguyệt vẫn giữ một nụ cười dương dương tự đắc, như có như không ẩn hiện nét tàn nhẫn, độc ác.Trịnh Hàn đang đứng xoay lưng lại phía cửa chính đường, bóng lưng hắn cao ngất, uy nghiêm, khiến Mạc Lưu Ly bất giác cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt.
Trịnh Hàn trên tay vẫn cầm binh thư, đang thao thao bất tuyệt một lúc, nên hoàn toàn không để ý sự bất thường đang diễn ra phía sau lưng mình.Bất chợt, Trịnh Hàn quay đầu lại, lúc này, các trưởng lão đã né sang hai bên, mà Chu Vân Nguyệt kia cũng đã đứng hẳn về một phía.
Chỉ có Mạc Lưu Ly đơn độc đứng giữa chính đường, vẫn cảm giác bất an mơ hồ.“Chát!”Một cái tát như trời giáng khiến Mạc Lưu Ly nổ đom đóm mắt, loạng choạng ngã quỵ xuống đất.
Một cảm giác đau rát, tanh tưởi từ trong khoang miệng nàng truyền đến, vài sợi tóc mềm mại rơi xuống khuôn mặt trái xoan yêu kiều, diễm lệ.Mạc Lưu Ly đau đớn, hoảng loạn, nàng ôm một bên má, chân bủn rủn không thể nào nhúc nhích nổi.
Đột nhiên bị người ta tát vào mặt ngay giữa chốn đông người, thực sự là nỗi nhục nhã không thể nào diễn tả được đối với một Quận chúa như nàng, hơn nữa nàng còn là Xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-nguoi-kiep-sau/4094491/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.