Tôn Nhất Khiếm và Chu Sở Hiên ngồi vào bàn, tất cả các món ăn và nước lẩu đều đã được mang lên. Mùi hương của ngày xưa xuất hiện về, lòng Tôn Nhất Khiếm không rõ tư vị gì.
Chu Sở Hiên một tay nhúng thịt vào nước lẩu, thuận miệng trò chuyện với Tôn Nhất Khiếm.
"Anh biết không, dù là nhiều năm trôi qua nhưng tay nghề của bác Trần không hề thay đổi đâu. Mùi vị khi trước vẫn còn đó"
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, khui hai lon bia ra, đẩy đến chỗ Chu Sở Hiên một lon.
Bọn họ cũng không còn là những cậu học sinh xốc nổi muốn lén thử trộm cảm giác uống bia như trước. Hiện tại đã là người trưởng thành, ngồi cùng nhau uống vài lon cũng không sao vậy.
Chu Sở Hiên lần lượt cho thức ăn vào nồi lẩu, sau đó cẩn thận múc một chén đầy thịt cho Tôn Nhất Khiếm, miệng không ngừng nói.
" Anh còn nhớ Đại Cẩu không ? Cái người tên Đại Lâm ấy ?"
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, tiện tay dùng đũa đánh vào cái tay của Chu Sở Hiên đang muốn lấy lọ ớt cho vào chén.
Chu Sở Hiên le lưỡi làm mặt quỷ, hắn liếc nhìn cậu như thể nhắc nhở còn dám ăn ớt thì tự mà đến bệnh viện đi.
Chu Sở Hiên xoa xoa bàn tay của mình tiếp tục nói.
"Em hiện tại không còn bạn bè, chỉ còn duy nhất mỗi mình cậu ấy. Anh biết không, Đại Cẩu hiện tại đang làm chủ của một công ty bất động sản đó. Có giỏi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ngay-yeu-em/3442533/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.