Edit by Hoang Lan Tran Lúc ta hỏi đến chuyện tối hôm qua, câu trả lời của Hạ Lẫm quả nhiên là trùng khớp với suy đoán của ta. Tối hôm qua Lâm Phong đã sớm bị nữ diễm quỷ để mắt tới. "Hạ Lẫm, ngươi nói xem, nữ quỷ kia sẽ đi hay quay trở lại?" Nghĩ đến nữ diễm quỷ đức hạnh kia, ta rất lo lắng Tiết Phong trở lại trong động. Dù sao hiện tại sắc trời đã gần hoàng hôn. Mùa thu bóng đêm lại thường tới nhanh hơn mùa hè rất nhiều. Thiên Nhất ngầm, là lúc yêu tà tác quái. Nữ diễm quỷ đối với ta cùng Hạ Lẫm vẫn luôn canh cánh trong lòng. Khó đảm bảo ả ban ngày bị hao tổn, ban đêm sẽ không quay lại trong huyệt động tìm chúng ta gây phiền phức. Mặc dù Tiết Phong tinh thông ngũ huyền chi thuật, nhưng hắn đang bị thương, nếu gặp nữ quỷ diễm âm tà xảo trá, hậu quả, dữ nhiều lành ít. Hạ Lẫm hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó, con ngươi đen nhánh ánh lên. "Đi!" Hạ Lẫm vừa nói một chữ đi, liền mở rộng bước chân, hướng hang động đi đến. Hắn đang bị thương, tốc độ đã trở nên nhanh chóng, đủ để hiểu quan hệ của hắn với Tiết Phong không phải một sớm một chiều mà có được. Ta không dám trễ nải thời gian, thừa dịp sắc trời còn sớm, ta theo Hạ Lẫm rời đi. Cũng may khi chúng ta đến trong động, Tiết Phong không xảy ra chuyện gì. Chỉ là, làm ta kinh ngạc, trước đó không gặp Lâm Phong, trở lại trong huyệt động, Lâm Phong kia dáng vẻ không thay đổi tí nào, tựa như chưa từng rời khỏi. "Ồ..." mặc dù ta cảm thấy kỳ quái vì Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, nhưng nhìn bình an vô sự đang theo dõi ta nhìn Tiết Phong, an tâm dài thở một hơi. "Đóa Nhã, Lâm Phong có phải là gặp bất trắc gì không? Gọi không dậy, đẩy bất tỉnh, nhưng vẫn còn hơi ấm, ngược lại là trên thân thể lưu lại một ít quỷ khí, mà chung quanh hắn còn nồng nặc mùi rắn tanh." Tiết Phong nhìn ta chằm chằm, mũi khẽ nhúc nhích hít hà không khí bốn phía, lại nhắc đến Lâm Phong đang hôn mê bất tỉnh. Ta đã sớm dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, chẳng qua ta chưa làm qua việc trái với lương tâm, cũng là bình thường. Ta đến gần loại bỏ mùi rắn chung quanh có thể lưu lại từ ta. "Mùi tanh rắn là do ta để lại, trước đó các ngươi không còn, ta đánh chạy nữ diễm quỷ cúi trên người hắn, hắn là người phàm bị nữ quỷ quấn thân qua, không chịu được liền đã hôn mê. Ta thấy hắn bất tỉnh, lại lo lắng các ngươi liền lưu lại mùi rắn để xua đuổi mãnh thú vào ban ngày. Chỉ tương đối kỳ quái là, ta nửa đường có trở về tìm Lâm Phong, khi đó hắn rõ ràng đã biến mất, như thế nào bây giờ lại xuất hiện ở đây?" Đối với Lâm Phong đang hôn mê, biến mất lại trở về, thân thể còn không nhúc nhích tí nào nằm nguyên tại chỗ. Ta kinh ngạc mà lại không hiểu, hỏi thăm Hạ Lẫm cùng Tiết Phong, bọn hắn cũng không ở tại chỗ, nên không biết tình huống lúc đó, càng không cách nào trả lời vấn đề của ta. Ngược lại Hạ Lẫm lại ngồi xổm người xuống, gõ gõ đập đập trên người Lâm Phong đang hôn mê, để kiểm tra thân thể hắn. Khi Hạ Lẫm đứng lên, ta nhịn không được hỏi hắn: "Thế nào? Có phải do nữ diễm quỷ nhập thân, cho nên trên thân còn lưu lại quỷ lực của ả? Có thể gây ra nguy hiểm khó lường cho chúng ta không?“ Đừng trách ta hỏi thực tế như vậy, mấy ngày nay gặp phải cướp cùng quỷ quá nhiều, để ta không thể không bo bo giữ mình. Đối với ta mà nói, ở bên ngoài quan trọng chính là Hạ Lẫm, tiếp theo là sư phụ ta Tiết Phong. Sau đó nữa thì không còn ai quan trọng với ta nữa. Ánh mắt Hạ Lẫm hoàn toàn như trước đây lãnh đạm, thần sắc vẫn nhạt nhẽo như cũ đáp lại ta. "Quỷ khí lại từ từ tiêu nhạt, không đến mức sẽ đối với chúng ta tạo thành cái tổn thương khác, mà linh hồn chi lực của hắn bị hao tổn, ba hồn bảy phách đã bị ăn qua, hắn không thể tỉnh lại hơn phân nửa là bị nữ diễm quỷ nhập thân cho hư hao thân xác. Về phần ngươi nói hắn biến mất lại xuất hiện..." Hạ Lẫm sau khi nói đến đây, dừng một chút, thần sắc có chút hồi tưởng: "Ta từng nhìn thấy qua một ví dụ tương tự trong điển tịch ở gia tộc, trên sách nói đây là Linh Hồn Lực bị hao tổn, ba hồn bảy phách không hoàn thiện tạo thành tiềm thức đi lại của nhục thể, tựa như là cái xác không hồn, không có chút nào ý thức. Ta nhìn Lâm Phong hắn..." "Lâm Phong hắn như thế nào rồi?" Hạ Lẫm nói lại không nói, không khỏi lo lắng, ta lại không có nhiều cảm giác. Bị hắn nói một câu, tâm cũng đi theo treo lên. "Dữ nhiều lành ít, có thể tỉnh lại hay không đều là một vấn đề." Hạ Lẫm vừa nói xong, sự tức giận chung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng trệ. Ta không dám thở mạnh nhìn chăm chú trên mặt đất tựa như Lâm Phong chỉ thiếp đi, đột nhiên cảm giác được hắn lần này cùng chúng ta đi theo, hắn sai lầm rồi. Dựa vào khí chất chiêu quỷ của ta khí chất, hơn phân nửa là hại hắn. "Còn có cơ hội tỉnh lại không?" Tiết Phong ngược lại là thưởng thức Lâm Phong làm người, cảm thấy nếu là hắn thật không đi theo chúng ta, cũng là quá đáng tiếc cho hắn. Huống chi, chuyến đi Đông Lâm Sơn này, hắn xảy ra chuyện, phần lớn nguyên nhân cũng là do chúng ta. Ta theo Tiết Phong nhìn về phía mặt không biểu tình của Hạ Lẫm. Hạ Lẫm né tránh ánh mắt, nhìn qua bầu trời đêm đen bên ngoài động. "Hi vọng 50 - 50, chẳng qua việc cấp bách chúng ta vẫn là phải mau chóng rời khỏi nơi này. Nữ diễm quỷ ở đây lưu lại mùi rất nặng, theo khí vị về khả năng ả tới chiếm hơn 100%. Chúng ta phải lập tức rời đi!” Đối với Hạ Lẫm, ta luôn luôn không có bất kỳ dị nghị gì, về phần Tiết Phong càng là tin tưởng Hạ Lẫm. Ai bảo Hạ Lẫm là người cực giỏi mệnh lý, thuật bói toán của nhà họ Hạ. Chúng ta cuối cùng là mang theo Lâm Phong đang mê mang bất tỉnh cùng rời đi. Chúng ta ngây thơ coi là rời khỏi hang động, liền có thể thoát đi con nữ diễm quỷ kia. Nhưng là thoát được ả, chúng ta lại như cái thương không đầu cánh, đi vòng quanh sườn núi Đông Lâm Sơn mấy lần, làm sao cũng tìm không thấy đường xuống núi. Khắp nơi tìm không thấy đường xuống núi, ta có chút nhụt chí dựa vào thân cây dong, thở. "Ta, ta đi không nổi nữa." Linh lực mạnh lên, năng lực hành động vẫn là siêu, không cùng Hạ Lẫm và Tiết Phong hai người này khiêng Lâm Phong mà hơi thở ta còn gấp hơn bọn hắn. Nghe được tiếng thở dốc của ta, hai người hoàn toàn dừng lại. Chỉ là Hạ Lẫm thái độ nghiêm trọng, còn nhìn bốn phía thật lâu. Ta nghi hoặc chỉ vào lưng ảnh Hạ Lẫm, hỏi thăm Tiết Phong bên cạnh cùng sắc mặt cảnh giác. "Hạ Lẫm đang nhìn gì vậy?" "Kết Giới." "Ai? Kết Giới nào, Kết Giới gì? To như vậy trên núi làm sao lại có kết giới? Ai có bản lĩnh hạ Kết Giới kia." Nghe được Dung Già trả lời, ta kinh hãi. Sau đó ta nghĩ đến nữ diễm quỷ, ả cùng chúng ta đối nghịch. "Sẽ là nữ quỷ sao? Nhưng Quỷ Lực của ả còn chưa đủ để cùng chúng ta đối nghịch mà?" Con nữ quỷ kia cùng ta giao đấu không thắng ba lần, ta cảm giác lấy năng lực của ả còn chưa đủ để chế tạo Kết Giới. Nhất là loại này bao trùm toàn bộ Đông Lâm Sơn đại kết giới. Đối mặt với nghi ngờ của ta cùng đối đáp, Hạ Lẫm như có điều suy nghĩ nghiên cứu lấy bốn phía, như có như không gợn sóng nước Kết Giới, mang theo cảm giác quen thuộc. Hạ Lẫm bỗng nhiên vòng hai tay ôm trước ngực. "Nữ quỷ không có bản lĩnh kia, nhưng có một người sẽ làm được!" Nghe được lời Hạ Lẫm nói, ta cùng Tiết Phong đều nhìn về hắn. Ngữ khí của hắn cùng hành vi cử chỉ, hiển nhiên là đoán được cái gì. "Là ai?" "Hạ Cảnh Viêm” Edit by Hoang Lan Tran
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]