Edit by Hoang Lan Tran Tiết Phong này vừa gặp việc trảm yêu trừ ma liền cơ bắp cuồn cuộn tìm tới ngọn nguồn. Trong lòng ta cực kỳ bối rối, trước sợ Tiết Phong bị nữ diễm quỷ mê, sau lại sợ bị các thôn dân phát hiện. Những thôn dân kia mê tín lại nhát gan, đến lúc đó vì bo bo giữ mình mà xử tử Tiết Phong, thì ta làm sao xứng với Hạ Lẫm. Ta vừa nghĩ xong, ta liền nhanh chóng chạy đến hướng Tiết Phong biến mất. Trên đường đi, chạy nhanh chóng, quá tập trung, đến mức không nhìn thấy phía sau ta có một thân ảnh màu hồng đang giơ tay chém xuống. Ả làm xong động tác, lại biến mất vô tung vô ảnh. Giác quan thứ sáu nhắc nhở, có người nào đang theo dõi ta, cảnh giác quay đầu, lại chẳng nhìn thấy gì. "Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao ta lại có cảm giác có người đi theo ta?" Ta từng bước một di chuyển ở ngõ hẻm trong thôn. Không hiểu có phải nguyên nhân là trong ngõ hẻm quá chật hẹp, dưới bầu trời đêm, bóng đen lại lấp ló. Ta tưởng rằng người, cẩn thận phân biệt, lại là bóng cây chung quanh, nhưng là bóng cây kia lại quỷ dị giống bóng người hình phóng đại. Ta ngẩn người, dừng bước bất động, lại quay đầu, vẫn là không nhìn thấy ai. Thế nhưng khi ta di chuyển, bóng người lại cùng ta di chuyển, ta chột dạ hỗn loạn quay lại nhìn, kết quả vẫn là không có. "Ra đây đi!" Ta giả bộ hung ác hướng ngõ hẻm sau lưng lên tiếng trách móc. Nhưng chờ rất lâu cũng không thấy người nào xuất hiện. Ta nghĩ rằng ta là đói đến hoa mắt nên xuất hiện ảo giác, tiếp tục đi, liều mạng chạy về phía trước. Ta chạy mãi về phía trước, trong lòng suy nghĩ phải nhanh chóng tìm được Tiết Phong mới ổn, ta chỉ có linh lực, nếu xuất hiện yêu ma quỷ quái, để ta xử lý vẫn là cực kỳ phiền phức. "Tiết Phong, Tiết Phong? Tiết Phong..." Ta thấp giọng gọi tên Tiết Phong ở từng nhà đèn đã dần tắt trong ngõ hẻm Tây Bình Thôn. Vừa còn cảm thấy hướng Tiết Phong rời đi cách ta không xa, hiện tại lại cảm thấy rất xa, ta nhìn không rõ hắn là chạy đi đâu. Ta bị bóng cây giao thoa trong đêm tối, huyên náo tâm thần không yên, chạy nhanh qua thôn làng. "Không... đừng mà... a... " Lại là một tiếng thét với âm lượng từ cao tới thấp rồi im bặt của nam nhân, tiếng thét thê thảm mà đau đến không muốn sống, cách ta chỉ là một cánh cửa. Tiếng thét vang lên khi ta đang leo lên một bên vách tường khác. Đột ngột nghe được tiếng kêu, trong lòng ta chợt chùng xuống, sau đó không tự chủ được theo vách tường đến gần hướng cổng. Căn nhà này nhỏ thấp, phòng ngủ và cửa lớn liên kết với nhau, ta thông suốt đá văng cửa đi vào, nhìn thấy nữ diễm quỷ trước đó đã từng gặp, nữ diễm quỷ kia nhìn gần rất xinh đẹp đang quấn ở trên một nam thi thể sắp bị hút khô dương khí. Bờ môi nàng đỏ bừng mập mờ khát máu dán trên môi nam thi, khí tức màu xám trắng từ trong miệng nam nhân chảy ra, liên tục không ngừng tràn vào trong người nữ diễm quỷ. Ta đột nhiên xâm nhập làm động tác hút dương khí của nữ diễm quỷ bị kinh động, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, quỷ diễm hồ ly mắt âm lệ hướng ta trừng mắt, bờ môi đỏ hồng rời khỏi nam thi, hướng ta tức giận nhe răng. "Lại là ngươi Tiểu Linh nữ! Tối nay ngươi không có nhân tình kia hỗ trợ, liền giết ngươi báo thù cho lão quỷ của ta!" Nữ diễm quỷ còn si tâm quỷ, còn nhớ mãi không quên mối thù của nam quỷ, nhanh chóng mở miệng to như chậu máu, một hơi nuốt hết máu thịt của nam thi, một gương mặt xinh đẹp diễm lệ lập tức biến thành mặt quỷ be bét máu thịt trước khi chết, tứ chi lệ hóa thành xương trắng lạnh lẽo, hung ác hướng ta đánh tới. Lẽ nào ta lại ngốc đến mức đứng yên đó để nàng giết chết, ta nhanh chóng lắc mình tránh thoát đòn tấn công của ả. Sau đó ta cũng không quan tâm có bị thôn dân nghe được hay không, lớn tiếng hét gọi tên Tiết Phong, lại vận khởi linh lực. Khi hai chân ta sắp hóa thành đuôi rắn màu xanh biếc, ta nhìn thấy vừa rồi còn muốn bóp cổ ta, để ta thở không nổi, nữ diễm quỷ đột nhiên hướng ta lộ ra nụ cười âm mưu được như ý? Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao ả lại cười? Ta còn chưa nghĩ ra nguyên nhân ả đột nhiên bật cười, nữ diễm quỷ bỗng nhiên hóa thành sương mù màu hồng biến mất trong phòng. Mà cùng lúc đó, linh lực của ta thu không kịp, đuôi rắn màu xanh biếc đã hiển hiện. "Ầm..." Cùng thời khắc đó, bỗng nhiên cửa phòng bị ngoại lực phá tan, từ bên ngoài tràn vào một nhóm lớn nam nữ già trẻ, tầm mắt của bọn hắn đang rơi xuống đuôi rắn to lớn bên dưới người của ta, lập tức cả kinh náo loạn. "A... má ơi, yêu quái!" Có tiếng thét chói tai thứ nhất, liền có cái thứ hai, liên tiếp, nháy mắt toàn bộ Tây Bình Thôn giống như ong vỡ tổ ồn ào muốn tới trừ yêu. Ta bị những tiếng thét hoảng hốt chói tai này làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời không có chủ ý, sững sờ tại chỗ, sau đó không biết là ai cho ai một lời nhắc nhở, nói buổi chiều trong rừng bắt được yêu nữ là ta. "Đây không phải buổi chiều trong rừng bắt được yêu nữ sao? Nàng không phải bị con rể thôn trưởng nhốt trong hầm đồ ăn rồi sao? Cái này cũng có thể làm cho nàng trốn tới, nhất định là yêu nữ thi pháp chạy thoát." Nam nhân nói chuyện giống như phát hiện ra cái gì, chỉ vào người của ta sau lưng nơi nào đó, "Cái này có một bộ thây khô, phía trên quần áo ta nhìn thấy qua, là em họ của Mã thúc, người lười biếng hết ăn lại nằm, Ngựa Câu!" "Yêu nữ đáng giết ngàn đao, là nàng giết đến Ngựa Câu, dùng yêu pháp hút Dương Khí hắn vậy mà thành thây khô. Các hương thân, buổi chiều ta đã nói giết nàng, các ngươi đều kiêng kị nàng, lần này thì tốt rồi, yêu nữ hại chết người, xác minh với thôn trưởng, Tây Bình Thôn gặp nạn lớn rồi!" Lại không biết là người kia nghĩ sao, lại xem ta là yêu nữ hút dương khí nam nhân, luôn mồm la hét muốn giết ta. Ta đột nhiên bị nhiều nam nữ vây quanh như vậy kêu đánh kêu giết, dù ta gan lớn cũng ngay tại chỗ bị dọa đến hoang mang lo sợ. Ta á khẩu không trả lời được miệng mở rộng, bị đám người chỉ vào cái mũi hô to yêu nữ. Trong đám người có nam nhân đức cao vọng trọng hơn sáu mươi tuổi, có lẽ là người được gọi là thôn trưởng. "Ta, ta không phải yêu nữ, ta chỉ là dáng dấp cùng..." Ta muốn nói ta chỉ là dáng dấp không giống người khác, ta còn muốn nói Ngựa Câu chết không phải do ta Ta còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng ta vừa đưa chủ đề lên đầu, nam nhân được coi như thôn trưởng liền hướng ta bỗng nhiên phun, còn nói xấu kinh người. "Ta mới từ Lưu Nhị Hổ gia ra tới, yêu nữ này không chỉ hại chết một người, còn đem đại nhi tử của Lưu Nhị Hổ gia, mới từ bên ngoài trở về hại chết rồi, giống nhau như đúc thây khô, còn có Điền gia vừa mới phát hiện nam thi, còn có Hoàng gia, còn có Lập Nghiệp... Yêu nữ, không giết ngươi, ta làm thôn trưởng sai rồi!" Thôn trưởng mấy câu đem ta triệt để xem ta là yêu nữ đáng chết. Ta nghĩ sẽ nói cho bọn hắn hiểu, ta không có giết người, ta không có hút khô dương khí nam nhân. Nhưng giọng nói của ta bỗng nhiên bị cái gì chặn lại ở cổ, làm sao cũng không phát ra ngoài được. Mà chung quanh các thôn dân tức giận, cùng thôn trưởng nghiêm nghị chỉ trích, ta giống như là con dê đợi làm thịt, bọn hắn thế mà luôn mồm muốn đem ta thiêu sống. "..." Không, không, ta không muốn bị thiêu sống, ta còn không muốn chết! Tiết Phong, ngươi đang ở đâu, ta không muốn chết! Không muốn... Edit by Hoang Lan Tran
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]