Chương trước
Chương sau
Edit by Hoang Lan Tran
Ta phát hiện Hạ Lẫm không liếc ta lấy một cái, trong lòng chua xót, tâm tình bi thương của ta rơi xuống tận đáy vực sâu.
Ta cắn môi, che lấy gương mặt bị róc thịt huỷ dung của mình.
Nghĩ thầm, hắn là bởi vì ta bị hủy dung mà không dám nhìn ta, hay là bởi vì chán ghét ta không chịu liếc ta lấy một cái.
Mặc kệ hắn vì nguyên nhân gì, ta cảm thấy nỗi đau trong lòng càng đau đớn hơn.
Ta đem đuôi rắn một lần nữa biến thành chân người, không nghĩ đến điều hắn ghét bỏ.
Ta theo tiếng cầu cứu của Tiết Phong và Lâm Phong, nhanh chóng hướng rừng sâu tìm kiếm.
Trong rừng có tiếng gà gáy, tất nhiên có nhà nông dân ở đó.
Chân trời trắng xoá, chung quanh sương mù tản bớt, xem chừng trời sắp sáng, nữ quỷ cũng biến mất không còn tăm hơi.
Ta nghĩ bây giờ trong rừng chắc là đã an toàn rồi, cho nên ta nhanh chóng hướng phát ra tiếng cầu cứu chạy đến.
Trên đường đi ta không dám quay đầu nhìn Hạ Lẫm một chút, liền sợ từ trên mặt của hắn thấy được ghê tởm cùng chán ghét.
Nhưng ta không nghĩ tới, khi ta đi đến nửa đường, Hạ Lẫm đã gọi ta lại.
"A? Hả?"
Ta quá kinh ngạc, cho nên khi Hạ Lẫm gọi ta, cả người đều mơ hồ bối rối.
Sau đó ta kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, mặt hắn vẫn như cũ, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, hắn im lặng hướng ta đưa tới khăn lụa.
Ta không kịp kinh ngạc, một nam nhân vì sao lại mang theo khăn lụa, liền nghe được Hạ Lẫm nói một chữ
"Cho.”
Hắn nói cho? Đem khăn cho ta, chuyện này là sao đây.
Ta còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, hắn liền lấy khăn lụa chặm lên vết thương trên mặt ta.
Một khắc này, ta không biết mình làm sao vậy, nước mắt liền rơi xuống.
Trong lòng tràn đầy ủy khuất, thậm chí mới vừa rồi bị hắn xua đuổi, cùng bị nữ quỷ bi thương xem thường hủy dung.
Đại khái là nước mắt của ta doạ đến Hạ Lẫm, sắc mặt hắn bỗng nhiên bối rối, cuối cùng đem khăn lụa ném tới trên tay của ta, ánh mắt lấp lánh chớp động, hướng phía trước ta bước nhanh chân.
"Che lấy nó rồi đi theo ta, chờ cứu bọn hắn xong, ta sẽ xử lý vết thương cho ngươi. Yên tâm, sẽ không để cho ngươi bị hủy dung đâu."
Lúc Hạ Lẫm nói lời này còn để ta cảm động đến uất ức, chỉ là không nhắc tới chuyện sau thì tốt hơn rồi.
"Trời sáng rõ, ta để Tiết Phong mang ngươi xuống núi. Tối hôm qua bốc một quẻ, đại hung, xảy ra chuyện, ta giúp không được ngươi, ngươi cũng đã giúp ta. Linh lực vô chừng, khó đảm bảo sẽ không mất khống chế, không nên tổn hại người."
Bói toán, đại hung, Hạ Lẫm thái độ đột nhiên thay đổi.
Ta bỗng nhiên liền nghĩ thông trước đó Hạ Lẫm đuổi ta rời đi, đến tột cùng là vì tốt cho ta vẫn là thật lòng đuổi ta, ta đã hiểu rõ.
Chỉ là hắn dùng phương pháp quá mức đả thương người.
Mà lúc hắn đề cập chuyện Linh lực ta khó khống chế, ta lập tức im miệng không nói.
Hắn nói rất có lý, ta khó mà phản bác, nhưng ta vẫn trả lời: "Ba người đến, phải 3 người cùng nhau trở về."
Ta trả lời rất kiên cường, Hạ Lẫm không để ý tới ta, thẳng hướng Tiết Phong và Lâm Phong cầu cứu đi đến.
Trên đường đi, chúng ta đều không nói chuyện, đi xuyên qua các lùm cây.
Khi trời sáng rõ, chúng ta một trước một sau chạy tới nơi phát ra tiếng cầu cứu, nhìn thấy Lâm Phong và Tiết Phong, hai người giống như đang múa thoát y trong quán Bar, ta cùng Hạ Lẫm đều sửng sốt.
Càng khiếp sợ hơn, hai người vẫn đang gọi cứu mạng, hai vấn đề nan giải vô cùng, thân thể không kiểm soát được dáng vẻ kiểm tra liền hiểu.
Trong vô thức, ta cùng Hạ Lẫm chỉ là nhìn xem, không có động thái gì.
"Ài dà, các ngươi còn không tới cứu chúng ta, nhanh lên, người đều sắp điên rồi!"
Lâm Phong nhảy thoát y vũ đến mức xuất thần, bộ mặt lại nhăn nhó đau khổ đến mức dùng ngôn ngữ không cách nào miêu tả được.
So với bộ mặt đau khổ của hắn, Tiết Phong thái độ tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là sắc mặt sụp xuống.
Ta suy đoán bọn hắn hẳn là cũng bị nữ quỷ cùng nam quỷ mang tới sương mù màu hồng làm cho mê loạn thần kinh, nếu không sẽ không làm việc trái ngược lẽ thường, nam nam yêu nhau?
Ta nhìn chằm chằm hai người Lâm Phong và Tiết Phong bọn họ càng không ngừng thân mật cùng nhau, lại không ngừng biểu lộ ra bối rối lại căm ghét, rốt cục vẫn là nhịn không được che mắt lại, nghiêng mắt nhìn qua Hạ Lẫm giống như không biết nói gì cho đúng.
"Ngươi, ta, bọn hắn..."
Ta vừa mở miệng, còn chưa sắp xếp thành câu hoàn chỉnh, Hạ Lẫm đột nhiên cử động.
Hắn động tác cực nhanh, từ trong tay áo moi ra mấy bình,( không biết làm sao nhét vào bình bình lọ lọ),sau đó nhanh chóng điều phối, cuối cùng lấy ra hai viên thuốc màu chocolate ném vào trong miệng Tiết Phong cùng Lâm Phong.
"Hai viên dược hoàn này là..."
Ta nghẹn họng trừng mắt nhìn trân trối Tiết Phong và Lâm Phong, phát hiện bọn hắn nuốt vào dược hoàn, sau đó toàn thân run rẩy không kiểm soát được, co giựt nằm trên mặt đất, giống như bị kinh phong, trong miệng chảy ra chất lỏng màu sữa đục.
"Tiết Phong, Lâm Phong..."
Ta cùng Hạ Lẫm chạy đến bên cạnh của bọn hắn, vì phòng ngừa bọn hắn bởi vì tác dụng phụ của dược liệu sinh ra trạng thái cắn chết mình.
Ta tiện tay nhặt nhánh cây đặt nằm ngang trong miệng của Tiết Phong và Lâm Phong, để tránh bọn hắn cắn nát đầu lưỡi.
"Ngươi đã cho bọn hắn uống thuốc gì vậy? Bọn hắn run rẩy chết thì làm sao bây giờ."
Ta cau mày, nhỏ giọng hỏi Hạ Lẫm, cũng không biết hắn có nghe hay không.
Hắn đều không trả lời ta, bình tĩnh tự nhiên điểm vài huyệt vị trên người Tiết Phong và Lâm Phong.
Sau khi bị kinh phong, bọn hắn mới thoáng chuyển biến tốt, ý thức Tiết Phong mới khôi phục rõ ràng, chỉ là thân thể còn có chút run rẩy.
"Tiết Phong, ngươi thế nào rồi? Thân thể còn khó chịu không?"
Ta nhìn từ trên xuống dưới Tiết Phong, đột ngột hắn giữ lấy bên mặt bị thương của ta.
Thân thể của ta khẽ giật mình, trong lúc nhất thời quên đi phản ứng dư thừa, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm, mắt hắn dần dần trở nên khổ sở.
"Là ai, là ai làm ngươi bị thương?"
Ta nghĩ rằng Tiết Phong sẽ ghê tởm dung nhan xấu xí của ta, sẽ hướng ta lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Nhưng lời hắn nói ra, ta bỗng nhiên đáy lòng không hiểu sao lại trở nên mềm nhũn.
Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, không chú ý bên cạnh Hạ Lẫm là dùng ánh mắt dị dạng gì nhìn ta cùng Tiết Phong.
"Vừa rồi bắt hai con diễm quỷ chế tạo sương mù màu hồng, bị bọn hắn tổn thương, chỉ là bị hủy dung, còn chưa đến mức chết."
Ta ra vẻ thoải mái mà nhìn Tiết Phong trêu ghẹo nói cười.
Nhưng trong lòng vẫn là đối với việc bị hủy dung cảm thấy bất lực cùng đau đớn
Hủy dung đáng sợ cũng là bất đắc dĩ, nhưng so cái này càng khổ sở hơn chính là lời nói kế tiếp của Hạ Lẫm.
"Tiết Phong, không có chuyện gì thì liền xuống núi sớm một chút, thừa dịp hừng đông, đừng trì hoãn."
Hạ Lẫm nói đến đây cố ý bỏ lỡ thân thể của ta, đem ta cùng Tiết Phong ngăn cách ở giữa, đỡ hắn dậy.
"Sớm một chút xuống núi, chúng ta đem nàng đưa về Điền Trà Trấn trước."
Hạ Lẫm sau khi nói đến đây, sắc mặt của ta bỗng nhiên thay đổi.
Tiết Phong một mặt không rõ nội tình mà nhìn chằm chằm vào Hạ Lẫm.
"Xảy ra chuyện gì vậy, là ngươi đối phó không được sao? Không phải còn có ta sao? Không cần đưa nàng về Điền Trà Trấn, huống chi nàng chưa quen cuộc sống nơi đó, không có chúng ta dựa vào, ngươi yên tâm sao?"
Tiết Phong tựa hồ nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Hạ Lẫm, giọng nói mang vẻ do dự.
Nhưng hắn hiểu, còn ta lại không hiểu, ta mờ mịt nghĩ, Hạ Lẫm đây không phải là đuổi ta đi.
Edit by Hoang Lan Tran
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.