Ta lo sợ bất an cất diệt hồn linh, lo âu nhìn chằm chằm nữ quỷ tiến đánh Hạ Lẫm. Ngũ huyền chi thuật của hắn không bằng Tiết Phong, mà hiện giờ Tiết Phong lại đang bị thương phải nằm viện. Một mình Hạ Lẫm có thể đánh bại nữ quỷ không? Trong lòng ta cực kỳ bàng hoàng, biết Lâm Phong không cẩn thận chạm đến vết thương trên cánh tay của ta, ta đau đến nhe răng nhếch miệng, thu mắt nhìn về sau, ta mới chú ý tới vết thương trên cánh tay. Vết thương không sâu, lại chảy máu đen... Ta vừa lo lắng máu này không bình thường sẽ có hay không khó khăn, khi ấy, chỗ bị tổn thương bỗng nhiên được chữa lành với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vết thương giống như da thịt mới trắng nõn, như chưa hề bị tổn thương qua. Vết thương này, làm sao lại được chữa khỏi hẳn rồi? Ta khiếp sợ ngây người tại nguyên chỗ, sau đó vội vàng cẩn thận mấy lần nhìn Lâm Phong bọn hắn. Tốt rồi, bọn hắn không có chú ý tới điểm ấy, nếu không ta liền thành kỳ hoa. Ta chưa hề biết ta lại có loại khả năng này. Đúng lúc ta đang khiếp sợ không thôi, nữ quỷ đang cùng Hạ Lẫm triền đấu bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, chuyển hướng đến tấn công mấy người chúng ta. "Mọi người cẩn thận." Ta bản năng đem Lâm Phong bọn hắn bảo vệ ở sau lưng, dáng vẻ phòng ngự. Nhưng căn bản cũng không cần ta ra tay, kiếm gỗ đào của Hạ Lẫm liền đã cắm vào lưng nữ quỷ, cho nàng một kích trí mạng. "Trần quy trần, đất về với đất, nguyên bản còn muốn thu phục ngươi để ngươi luân hồi chuyển thế, tại ngươi sai liền sai còn muốn tổn thương bọn hắn, ngươi nghiệp chướng nặng nề, là ngươi tự mình lựa chọn tan thành mây khói." Nghe được lời nói lạnh lùng đến vô tình của Hạ Lẫm, ta vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía nữ quỷ sắp biến mất, lại ngoài ý muốn phát hiện khuôn mặt nữ quỷ kia xấu xí đến mức máu thịt be bét ngũ quan vậy mà để ta có thể cảm thấy được nàng bắt đầu sinh quỷ kế. Rõ ràng máu thịt be bét, căn bản nhìn không ra cái gì. Ta làm sao lại phát giác nàng có quỷ kế? Ta bối rối vẫn không có cách giải, ngây người tại nguyên chỗ. Trên người mình càng ngày càng nhiều việc lạ, để ta nhìn không thấu đến cảm thấy mình không còn là mình! "Bành! " Ta lắc thần công phu, đột ngột nghe được âm thanh ngã xuống đất ầm ầm. Ta cúi đầu xuống, đột nhiên trông thấy Lâm Phong hôn mê, ngã trên mặt đất. "Đội trưởng, đội trưởng!" Ta nhìn thấy hai cảnh sát mặc thường phục còn lại, khoảng ba mươi tuổi nóng nảy liên tục táng lên mặt Lâm Phong đang hôn mê nằm trên mặt đất Lâm Phong vừa rồi còn rất tốt, làm sao đột nhiên lại té xỉu rồi? Ta quay đầu dò xét bốn phía, phát hiện nữ quỷ kia đã biến mất, mà Hạ Lẫm lại lộ ra dáng vẻ lo lắng. Ta nghĩ rằng nữ quỷ đã bị hồn phi phách tán, nên không thấy được nàng, cũng là không có gì kỳ quái. Nhưng Lâm Phong đột nhiên hôn mê lại làm ta kinh ngạc. Vừa rồi không phải hắn còn rất tốt sao. "Chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Phong làm sao lại ngất xỉu rồi?" Sắc mặt Hạ Lẫm thay đổi liên tục, trả lời làm mặt ta lập tức biến sắc. "Nữ quỷ đã trốn rồi, vừa rồi nữ quỷ kia căn bản chỉ là hư ảnh của nàng, ta đã tính sai năng lực của nàng, đánh giá cao mình khinh thường nàng. Trước khi đi, nàng đã hạ thủ với Lâm Phong." Chúng ta đều không nhìn ra, nữ quỷ hoành hành cả đêm thế mà chỉ là hư ảnh của nàng, cũng không phải là chân thân, chỉ là hại mười mấy tên cảnh sát kia vô tội chết oan, mặc dù là do bọn hắn lo lắng mà nhảy lầu, nhưng cũng là một cái mạng. Lâm Phong bị hôn mê, là do hư ảnh nữ quỷ trước khi biến mất đã tiến vào bên trong mi tâm của hắn. Cho dù là hư ảnh, quỷ lực cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Nữ quỷ biến mất, nơi đây cũng không nên ở lâu, ta và Hạ Lẫm vốn định đưa Lâm Phong về đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng lại quyết định đưa đến bệnh viện. Mà đêm nay còn sống sót hai cảnh sát lại được Hạ Lẫm cho hai viên Vong Trần đan để quên đi sự kiện quỷ dị đã xảy ra đêm nay. Dù sao cũng là có quan hệ quỷ quái, người bình thường không nên tham gia. Mà ta kỳ quái là Lâm Phong là người bình thường, nhưng không bị yêu cầu uống thuốc. Dựa theo ý Hạ Lẫm. "Hắn cùng chúng ta có một đoạn duyên phận chưa giải, vẫn chưa tới thời điểm để quên." Thuật suy luận của Hạ Lẫm luôn luôn làm ta theo không kịp, cho nên đối với suy luận kỳ lạ bất ngờ của hắn, ta cũng không gấp đáp lời. Chỉ là lúc bình yên vô sự ngồi vào Land Rover, Hạ Lẫm bỗng nhiên hỏi thăm, để ta chột dạ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. "Ta nhớ được cánh tay ngươi bị thương, làm sao nhìn không thấy gì rồi?" Hắn nghiêng mắt nhìn ta một chút, chú ý tới sắc mặt không ổn của ta, lại lần nữa chú ý trên đường phía trước. Trong đêm đen, Hạ Lẫm lại trở nên an tĩnh tiếp tục lái xe. Ta nghĩ vấn đề vừa rồi của ta, đã biến mất trong trầm mặc, Hạ Lẫm lại lên tiếng một lần nữa. "Linh lực của ngươi lại mạnh lên, cũng biến dị rồi phải không? Là năng lực tự chữa lành sao?" Hạ Lẫm sắc bén phán đoán để ta không chỗ che đậy. Chính ta còn không hiểu, ta làm sao lại đột nhiên có được năng lực tự chữa lành, hắn liền hỏi đến, cảm giác bất ngờ, để ta trong lúc nhất thời không biết trả lời làm sao cho tốt. Lần này xuất hành bên ngoài sa mạc, cảm giác linh lực mình không ổn làm sao. Ta do dự thật lâu mới trả lời hắn: "Tựa như là, có năng lực tự chữa lành. Cảm giác có chút không khống chế được, so với ngươi nói ta linh lực đột nhiên biến dị, trùng hợp thật không hiểu thấu." Ta luống cuống sờ lấy gương mặt, đáy lòng rối bời. Câu trả lời của Hạ Lẫm thật là đáng quý làm cho ta có cảm giác ấm lòng. "Không có việc gì, có vấn đề gì, có ta. Tin rằng ngươi cũng sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì." Hạ Lẫm đối với y thuật của mình có quá nhiều tự tin. Lúc đầu trong lòng ta còn cảm thấy lung tung ngổn ngang, nghe được Hạ Lẫm trả lời, lại cảm thấy có vấn đề gì đều được giải quyết dễ dàng. Ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bên mặt Hạ Lẫm, nhìn chăm chú thật sâu, ngoài ý muốn phát hiện lỗ tai của hắn chuyển hồng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Ta kinh ngạc ngoẹo đầu, ánh mắt hớn hở nhìn chằm chằm mang tai trắng hồng của hắn, vui vẻ nghĩ, hắn đây là xấu hổ sao? Ở trong trí nhớ của ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Hạ Lẫm xấu hổ qua. Trong chốc lát, ta nghĩ cảm giác này của ta bị sai. Đại khái là ánh mắt của ta quá mức rõ ràng nóng bỏng, chuyên chú để Hạ Lẫm bắt đầu có chút không quen. Land Rover đến bãi đậu xe dưới đất bệnh viện đột nhiên thay đổi, phanh mạnh lại. Thân thể ta ở vào quán tính hướng phía trước lao tới, kém chút đụng vào kính chắn gió. "Hạ Lẫm, ngươi..." Ta vừa định hỏi Hạ Lẫm đây là làm cái gì, tốc độ lại nhanh như vậy. Hạ Lẫm bỗng nhiên tắt máy, cũng không quay đầu lại, xuống xe, tiếng thúc giục không kiên nhẫn ở bên ngoài vang lên. "Đến nơi rồi, còn không xuống xe phụ giúp." Hạ Lẫm không được tự nhiên, lên tiếng thúc giục quái thanh quái khí bên ngoài xe, ta hậu tri hậu giác nghĩ đến Lâm Phong đang hôn mê, theo sát hắn giúp đỡ đưa Lâm Phong đang hôn mê đến phòng cấp cứu. Trên đường đi, Hạ Lẫm đều không có nói chuyện với ta, ta cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng mỗi khi ta muốn nói chuyện với hắn, hắn luôn có lý do đi làm việc riêng. Nhưng vì sao ta lại cảm giác, việc làm hắn bận bịu đều không phải chuyện đại sự gì? Không phải nhìn trời thì là nhìn xuống đất, hoặc là là chơi đùa điện thoại, hắn là cố ý không muốn nói chuyện với ta sao? Ta khổ sở nhìn chằm chằm hắn ửng đỏ bên mặt, không rõ hắn hôm nay là làm sao rồi? Cho đến khi Lâm Phong bị yêu cầu nằm viện, Hạ Lẫm tự mình lại cho Lâm Phong làm các kiểm nghiệm đơn giản ý thức được không có vấn đề gì lớn, chúng ta lại đi đến phòng bệnh của Tiết Phong. Trên đường đi, hắn vẫn là trầm mặc kiệm lời, không khí có phần ngột ngạt, lại phảng phất một âm điệu ấm áp khó tả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]