Chương trước
Chương sau
Edit by Hoang Lan Tran
"Chỉ sợ rằng có người đã che đậy thiên nhãn, để người xấu ngay trước mặt bỏ trốn mất dạng."
Lâm Phong một câu trực tiếp bóp chết ta.
Hắn nói rõ chắc chắn ta là hung thủ, trong lời nói hắn chỉ thay mặt 'Thiên', hơn phân nửa chính là đang nói Hạ Lẫm nộp tiền bảo lãnh ta ra ngoài.
Ta còn muốn đang nói cái gì, bỗng nhiên thân ảnh Hạ Lẫm lại một lần nữa xuất hiện.
Hạ Lẫm cắt ngang sự tranh đấu giữa ta và Lâm Phong
"Lâm đội trưởng, trưởng cục các ngươi đã đáp ứng ta, tại trước đó hoàn toàn không có chứng cứ, chúng ta ai cũng không thể vọng đoán. Vừa rồi ta đến hiện trường vụ án một chuyến, ngươi nếu là vẫn cảm thấy là bằng hữu ta Đóa Nhã làm, hoàn toàn có thể kiểm tra vân tay của nàng có phù hợp hay không."
Ánh mắt Hạ Lẫm đạm mạc nhìn qua nhìn lại ta cùng Lâm Phong dò xét, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Phong.
Khi Hạ Lẫm nhắc đến vân tay, ta lúc này mới hậu tri hậu giác đập trán.
Đúng rồi, ta ngay cả hiện trường phát hiện án đều không có đi qua, có hay không giết người đây chính là manh mối tốt nhất.
Lâm Phong hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên đen chìm, dường như bị Hạ Lẫm đâm trúng tâm sự, ánh mắt của hắn lạnh lùng nghênh tiếp Hạ Lẫm, thật lâu không nói chuyện, cuối cùng giảm bớt sắc bén, sai người phong tỏa hiện trường vụ án, cấm 'Quán trọ Một đêm' kinh doanh trở lại.
“Hạ tiên sinh nói lời cực kỳ chuẩn xác, trước khi kết luận người hiềm nghi phạm tội đương nhiên là phải có chứng cứ mới đúng, chỉ là lần đầu tiên ấy, chứng nhận không có chứng cứ tại chỗ, nếu không có người chống lưng, vụ án này đã sớm được phá giải."
Lâm Phong biết rõ ta không phải hung thủ gây ra vụ án này, còn không phải cắn lên một hồi trước bản án không thả.
Ta cảm thấy hắn đây là cố ý gây chuyện, vừa há miệng muốn phản bác vài câu, thân ảnh Hạ Lẫm bỗng nhiên ngăn tại trước mặt của ta, ngăn cản ta nói tiếp tất cả.
"Lâm đội trưởng, phá án chú trọng nhất chính là chứng cứ, có đôi khi con mắt nhìn thấy chưa hẳn chân thực." Hạ Lẫm sau khi nói đến đây dừng một chút, lại giơ lên điện thoại di động của mình trên màn hình nói chuyện phiếm ghi chép cho Lâm Phong nhìn mấy lần.
"Vừa cùng trò chuyện với thượng cấp của ngươi, hắn muốn ngươi tìm hiểu thêm từ vụ án nhân vật, thời gian, điểm ra phát, không muốn chỉ giới hạn ở phạm vi hạn hẹp."
Hạ Lẫm rất rõ ràng, hắn là nói Lâm Phong, không muốn hắn cứ giữ chặt ta không buông, tưởng rằng ta là hung thủ, mỗi lần xảy ra chuyện lại nghĩ là ta làm, tuyệt không bắt đầu từ thực tế.
Phải biết giết người cũng là việc tốn sức, từ cánh tay đến bắp chân ta chỗ nào cũng nhỏ, đâu phải là đối thủ của người chết?
Nhất là hai người chết đều là có rèn luyện qua thân thể.
Ta từ trong lời nói của Hạ Lẫm liên tưởng đến bản thân cùng người chết khác nhau, cố ý tại trước mặt Lâm Phong sửa một chút, nghiên cứu cánh tay không có chút nào cơ bắp của ta.
Lâm Phong mặt đen lên, lúc này rốt cuộc không có đáp lại Hạ Lẫm, kêu gọi 120 xe cứu thương đem người trực tiếp đưa pháp y viện.
Mà ta cùng Hạ Lẫm lại đi theo Lâm Phong có trong hồ sơ phát làm cái đơn giản manh mối bắt giữ, cũng đi theo Lâm Phong cùng tiến lên xe cảnh sát về đồn cảnh sát.
Lâm Phong nhìn ta cùng Hạ Lẫm một tấc cũng không rời cảm giác thống khổ.
Ta cùng Mộ Hằng đi theo hắn đến phòng làm việc của hắn, Lâm Phong đóng cửa lại, rốt cục lộ ra vẻ suy sụp.
“Đây là phòng làm việc của ta, ta muốn làm việc, hai vị không phải nên làm việc của các vị sao? Nếu không ta cũng không thể bảo đảm có thể điều tra ra chân tướng của vụ án."
Lâm Phong nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn là cái nhìn dành cho hung thủ giết người,
Phòng làm việc này cách âm rất tốt, ta cũng không cần lo lắng thanh âm sẽ truyền ra ngoài, dứt khoát bộc lộ bản tính của mình, ngồi lỳ trên ghế sa lon của hắn.
"Lâm Phong, đội trưởng Lâm, tìm kiếm manh mối rất lâu, cũng đã vào trong pháp y viện, ngươi cũng nên biết tình trạng người chết cùng các phần thi thể bị phân chia là khác nhau, xem xét liền sẽ rõ ràng không phải một nữ nhân như ta có thể làm được, người có danh hiệu quy chụp gì thì cũng nên rơi khỏi người của ta. Phải biết, nơi này ta lại là người lần đầu tiên đặt chân đến, không quen không biết lại đi giết một người xa lạ không liên quan sao."
Ta đúng trọng tâm hướng lấy Lâm Phong xuất phát từ tâm can nói.
Lâm Phong cũng không phải không có nghe lọt tai, chỉ là ánh mắt hắn vụt sáng cùng cách ta một khoảng.
"Cái này đều không phải hiện tại ta có thể phán đoán, manh mối quá ít, và nó xác thực chỉ chứng ngươi là hung thủ."
Lâm Phong vẫn là phó công chứng việc công đức hạnh, ta kìm nén miệng cảm thấy nói hồi lâu đều thành nói nhảm.
Ta há to miệng muốn nói lại thôi, Lâm Phong dáng vẻ cũng không giống là muốn tiếp tục nói với ta, hắn quay đầu nhìn về cổng chỉ một cái, hướng về chúng ta hạ lệnh tiễn khách.
Hạ Lẫm không chờ hắn nói ra lời, trực tiếp ngồi xuống ghế da đối diện bàn làm việc của hắn.
"Lâm đội trưởng, dựa theo tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi cho bằng hữu của ta. Nhưng ta tin tưởng trí tuệ của ngươi sẽ không tổn thương người vô tội, cùng không bỏ qua bất kỳ hung phạm nào."
Hạ Lẫm đơn giản tâng bốc Lâm Phong lên, lúc Lâm Phong há miệng, hắn vừa tiếp tục nói,
"Ta và Đóa Nhã lần này cùng ngươi tiến đến không phải vì quấy rối, là nghĩ hỏi thăm một ít chuyện, cùng giúp ngươi giải quyết một chút vấn đề nghi vấn."
Hạ Lẫm sau khi nói đến đây, ta toàn thân một cái giật mình.
Giải quyết các nghi vấn nhỏ cho Lâm Phong? Ta phút chốc nhìn mặt Hạ Lẫm, phát hiện hắn nói dối làm sao cũng không đỏ mặt?
Ta khi nào cùng hắn là đến để giải quyết phiền phức cho Lâm Phong.
Tương tự, Lâm Phong nghe được Hạ Lẫm trả lời cũng là cả kinh, ngay sau đó là từ chối cho ý kiến lạnh nhạt bật cười, hiển nhiên cảm thấy Hạ Lẫm là đang nói chê cười.
"Hạ tiên sinh, ta biết ngươi rất quan tâm bằng hữu của ngươi, nhưng đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian của ta, ta không rảnh đùa giỡn với ngươi."
Lâm Phong còn muốn nói tiếp, Hạ Lẫm bỗng nhiên nghiêm mặt lại, sắc mặt yên lặng đến rét run.
"Lâm đội trưởng, ngươi xác định ta làm chậm trễ ngươi thời gian của ngươi sao? Ngươi liền không muốn biết hai người chết có quan hệ gì sao? Cuối cùng bọn hắn vì sao lại bị giết chết?!"
Hạ Lẫm bỗng nhiên kéo chủ đề tới trên người nạn nhân, vừa vặn Lâm Phong hai ngày này một mực đang suy nghĩ vấn đề này.
Đến mức cái đề tài này một lúc bắt đầu, Lâm Phong thần sắc đều trở nên rất tế nhị.
Dùng ánh mắt của ta nhìn xem, Lâm Phong đây là đối với Hạ Lẫm trở nên cực kỳ hứng thú.
"Hai ngày này các ngươi liên tục ở pháp y viện cùng đồn cảnh sát, vụ án phát sinh ba điểm trên một đường thẳng chạy, đáng tiếc mặc dù đã khôi phục được diện mạo của người chết, nhưng lại chỉ có sáu phần tương tự, vá lại từng khối thi thể quan trọng bị cắt, mặc dù phù hợp hoàn mỹ nhưng các ngươi vẫn là không cách nào đoán ra người chết đến tột cùng là ai, đúng hay không? Cho nên các ngươi khi phát hiện người chết thứ hai, mờ mịt bên trong quyết định nếu như tìm không thấy hung phạm liền dùng Đóa Nhã tới làm dê đầu đàn, dù sao trước mắt, nàng là người có bề ngoài giống hung thủ nhất, đáng tiếc các ngươi cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đoán không ra, ta vậy mà ta lại rõ ràng diện mạo hai vị người chết khi còn sống!"
Hạ Lẫm càng nói càng thật, đến cuối cùng hắn thế mà đoán ra được hoạt động trong lòng Lâm Phong, cùng ý đồ chuẩn bị lấy ta làm hung phạm.
Đại khái là hắn thật đoán đúng ý nghĩ của Lâm Phong, Lâm Phong sắc mặt quả nhiên trở nên ảm đạm.
"Hạ tiên sinh, ta nghe không hiểu ý ngươi."
Lâm Phong lúc nói lời này, thanh âm có chút thấp, thậm chí có mấy phần không xác định.
Edit by Hoang Lan Tran
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.