Chương trước
Chương sau
Đi vào trong đại sảnh, tôi đã nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát cùng bác sĩ, tất cả mọi người đều bận rộn tiến vào sân bay cứu viện. Mà chúng tôi một đoàn người, bởi vì thân phận đặc thù, nên sau khi qua vài bước kiểm tra đơn giản, liền nhanh chóng rời đi.
Chúng tôi đại sảnh đều ngồi xuống nghỉ ngơi, Tiết Xán chính là ôm Tiết Chỉ, kiểm tra trên người thằng bé có bị thương hay không, Tiết Chỉ ở tại trong ngực anh, không ngừng nhoẻn miệng cười.
Hạ Lẫm nhìn tôi, thấy tôi hồn phách như trên mây, cả người đều toát lên vẻ u ám sầu não, không nhịn được mở miệng: “An Tố, bây giờ chị định thế nào? Đã nói ra hết tất cả mọi chuyện rồi, chi bằng...”
“Không được.” Tôi không cho phép Hạ Lẫm nói ra cái kia sự tình, trước đó phát sinh chuyện như vậy đều là bất đắc dĩ, là sai lầm, mặc dù không có biện pháp sửa chữa sai lầm đã phát sinh, nhưng có thể tránh tái phạm sai lầm một lần nữa.
Tiết Xán bây giờ đã biết chân tướng sự việc, dựa vào tính tình của anh khẳng định sẽ trói chặt tôi không buông, bất chấp tất cả vì tôi, cho nên về Mỹ là kế hoạch không thể thực hiện được.
Tôi tin chắc là để ngăn cản tôi trở lại nước Mỹ, Tiết Xán có thể sẽ đem toàn bộ tất cả máy bay ở đây mua lại, không phải là trước đó chưa từng làm qua chuyện như vậy.
Nhìn phía Hạ Lẫm đang lo lắng, tôi mở miệng trấn an: “Xe đến trước núi ắt có đường, cuối cùng sẽ tìm ra cách, trước hết cứ trở về đã rồi nói sau.”
Chính lúc đang nói chuyện với Hạ Lẫm, tôi nhìn thấy Tiết Phong cùng Tiền Thuận Nhi đi tới.
Tôi vừa nhìn thấy Tiền Thuận Nhi, cơn giận lại bùng phát.
Bị tôi trừng mắt, Tiền Thuận Nhi chột dạ trốn sau lưng Tiết Phong: “Đại tiểu thư, chuyện này cô thật không thể trách tôi, cô cũng biết được tổng giám đốc Tiết kia, nếu là tôi không nói, anh ta thật sự sẽ đem tôi giết đi..”
Ý thức được mình đang biểu lộ một mực dáng vẻ ham sống sợ chết, Tiền Thuận Nhi lại vội vã nói thêm: “Tôi không phải là sợ chết, tôi là cảm thấy nói ra như vậy đối với đại tiểu thư cũng liền tốt, hai năm nay mọi người thấy cô như thế đều cảm thấy đau lòng.”
Chưa nói hết Tiền Thuận Nhi liền bị Tiết Phong không khách khí đạp sang một bên, sau đó nhìn về phía tôi: “An Tố, thật xin lỗi.”
Cái tên tiểu tử cà lơ phất phơ này vậy mà đi đến trước mặt tôi, nghiêm nghị cúi đầu.
Tôi..
“Trước đó là tôi hiểu lầm em thay lòng đổi dạ, tôi sai, em cùng Tiết Xán tình cảm là vô cùng sâu đậm, cảm động trời đất.”
Lời này nghe làm sao lại không thấy xúc động đi? Chú ý tới bị tôi trừng to đôi mắt, Tiết Phong tranh thủ thời gian đánh trống lảng: “Hiện tại đều tốt rồi, hiểu lầm đều được hóa giải.”
Xem ra hai năm nay tên tiểu tử này thủ hạ bên cạnh Tiết Xán cũng không đến nỗi tệ a, ngẫm lại một người là tính cách ác liệt, người kia nếu không biết hòa hoãn mềm mỏng thì làm sao chống đỡ mà vẫn lưu lại bên cạnh được, tôi chỉ có thể yên lặng nhìn qua Tiết Phong như không thèm để ý nữa.
Sự tình đã nói ra hết rồi, tôi cũng không trách Tiền Thuận Nhi nữa, căn bản hắn nhất định là đã bị dọa cho sợ đến chết, mà Tiết Xán đã dám lôi người tới thẩm vấn hẳn trong lòng đã nắm chắc mười phần, Tiền Thuận Nhi có nói ra hay không cũng vẫn như vậy.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Lúc này Tiết Chỉ đang cùng Tiết Xán chơi đùa, đột nhiên lại chạy tới. Tiết Xán cũng theo thằng bé mà chậm rãi đi tới, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết, sự việc sân bay đã xử lý xong xuôi hết thảy, anh khẳng định phải tìm tới tôi nói rõ ràng.
Nhưng tôi thật sự không muốn cùng Tiết Xán dây dưa.
Nếu như bây giờ lại quấn quýt lấy nhau, vậy hai năm trước tôi rời đi có ý nghĩa gì?
“Mẹ, cha...” Tiết Chỉ lại không hiểu nỗi khổ tâm của tôi, nghe Tiết Xán nói cho thằng bé anh đã biết tất cả, thằng bé liền cho rằng Tiết Xán sẽ lại cùng chúng tôi một chỗ, vừa mở miệng muốn nói cái gì, liền bị tôi cắt ngang.
“Đi.” Tôi cứng rắn nói một câu, liền kéo Tiết Chỉ đi, căn bản không nhìn Tiết Xán một chút.
“Ưm.” Tiết Chỉ tiểu tử này chính là vẫn hiểu chuyện, mặc dù lưu luyến không rời nhưng là vẫn bước đi theo tôi, vừa đi vừa ngoảnh mặt nhìn lại Tiết Xán, tôi kỳ thật rất sợ hãi Tiết Chỉ không theo tôi, thằng bé nếu là cứng rắn muốn cùng cha nó một chỗ, tôi căn bản không có lý do gì ngăn cản.
Nhưng thật may là Tiết Chỉ vẫn nghe lời.
Vừa đi hai bước, chúng tôi liền bị cản lại, Tiết Xán sừng sững đứng tại trước mặt như bức tường chặn chúng tôi, chúng tôi qua bên trái, anh chắn bên trái, qua bên phải, anh chắn bên phải, không nói lời nào nhưng cũng không để chúng tôi đi.
Vẫn là như thế ương ngạnh, bắt tôi mở miệng trước sao? Vậy tôi nói trước cũng được, tôi cố gắng dùng ngữ khí nghe lãnh đạm vô tình nhất có thể, nói: “Anh đừng phiền phức như vậy, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cùng con đều đang rất mệt mỏi.”
Nhưng lão cương thi kia vẫn bất động không nói lời nào.
“Anh rốt cuộc là muốn thế nào!” Tôi có chút không thể chịu được nữa mà gắt lên, trừng mắt nhìn Tiết Xán.
Hạ Lẫm nhìn thấy tình huống này coi như không phải việc của mình liền rời đi, thuận tiện đem người nhà họ Hạ, cùng Tiền Thuân Nhi mang đi theo, Ninh Trác thì từ lúc ở bệnh viện ra đều không nói với tôi câu nào, chỉ là luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tôi cho là anh ta bây giờ sẽ đi đến làm anh hùng cứu mỹ nhân a? Nhưng kết quả anh ta cũng quay người rời đi.
Cả một đại sảnh lớn như vậy, bây giờ chỉ còn lại tôi cùng Tiết Xán. Kiếm Hiệp Hay
“An Tố, nàng bảo ta đến cùng phải làm thế nào với nàng bây giờ?” Đây là lời Tiết Xán nói với tôi nhiều nhất trong ngày hôm nay, cũng là dễ dàng nhất vây hãm tâm tình của tôi, ngữ điệu mang theo vẻ cưng chiều cùng sự bất đắc dĩ, khiến người ta muốn đắm chìm.
Không được, phải tỉnh táo lên An Tố, tuyệt đối không thể để hai năm qua là phí công vô ích, đều đã đi đến bước này, tôi phải tự mình kiên quyết hơn, nghĩ vậy, tôi nhìn lên Tiết Xán biểu hiện hoàn toàn lãnh đạm.
“Tôi thừa nhận, lúc trước làm những chuyện kia chính là vì muốn rời khỏi anh, tôi cũng thừa nhận, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một mình anh, nhưng vậy thì thế nào.” Tôi lạnh lùng nói.
“Còn thế nào nữa?” Tiết Xán hiển nhiên là không rõ ý của tôi, sải bước tiến lên đem tôi ôm vào trong ngực. “Sau này chúng ta chính là vĩnh viễn không tách rời, nương tử, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
Cái ôm này, tôi cảm nhận được từ trong lòng anh phát ra vô vàn ấm áp. Nhưng tôi cường ngạnh đẩy Tiết Xán ra, tiếu tục mặt không biểu cảm nói: “Anh đã nói là sẽ không ép buộc tôi.”
“Đúng vậy, ta không ép buộc nàng, bởi vì không cần ta phải ép buộc, nàng nhất định là sẽ đi cùng ta.”
Lão cương thi này lấy đâu ra tự tin như thế vậy? Tôi vốn vẫn biết tính khí Tiết Xán là như vậy, nhưng giờ này phút này, tôi cố gắng nhất có thể kìm nén muôn vàn cảm xúc, hít mấy hơi thật sâu, về sau từng chữ một nói ra: “Từ hôm nay trở đi, tôi cùng anh vĩnh viễn sẽ không gặp nhau.”
Có phải là những từ này quá tàn nhẫn? Tiết Xán cả người như hóa đá đứng tại chỗ đó, mặc cho tôi đem Tiết Chỉ rời đi.
Ra đến cửa sân bay, tôi ngồi lên xe Hạ Lẫm, sắc mặt như người mất hồn.
Ninh Trác ngồi ở bên cạnh tôi, trên đường đi một mực nhìn tôi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói chuyện, đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe, “An Tố, em bây giờ có dự định gì?”
Tôi nghĩ nghĩ, Ninh gia thâm căn cố đế, ở trong nước hẳn biết rất nhiều, nếu là muốn triệt để cùng Tiết Xán cắt đứt liên lạc, cũng chỉ có thể tận dụng lực lượng của Ninh gia.
Tôi dùng thanh âm trịnh trong nói với Ninh Trác: “Nước Mỹ khẳng định là không thể quay về, anh có thể giúp tôi tìm một chỗ trú ẩn được không? Tốt nhất là nơi có thể khiến thế lực của Tiết gia không thể tìm thấy được. Rừng sâu núi thẳm cũng không quan trọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.