Chương trước
Chương sau
Edit by: Như Oanh
Hai người cùng nhau giải quyết sao?
Ánh mắt xẹt qua, nhưng vẫn nhanh chóng cười khổ: “Không, Hạ Lẫm, em chưa từng yêu một người như thế này, em không hiểu, chính là bởi vì quá hiểu rõ đối phương, chị mới lựa chọn tự mình giải quyết. "
Hạ Lẫm nhíu mày, "Em hoàn toàn không hiểu chị đang nói gì."
Nụ cười của tôi càng chua xót hơn, "Nếu Tiết Xán biết, anh ấy nhất định sẽ lựa chọn hy sinh bản thân, để có một khoảng thời gian vui vẻ với chị. Nhưng đây không phải là kết cục mà chị muốn."
Chỉ vì quá yêu và hiểu rõ nhau, tôi biết rõ cuối cùng Tiết Xán sẽ phải chọn những gì.
Chính vì biết cái kết của anh ấy chọn sẽ khiến tôi triệt để mất anh ấy hoàn toàn nên tôi thà rằng sẽ chịu đựng một mình.
Tôi thà rằng, anh ấy đang ở một nơi nào đó trên thế giới, ít nhất hãy cho tôi biết rằng anh ấy còn sống, tôi thể trơ mắt nhìn anh ấy hồn phi phách tán.
Hạ Lẫm lắc đầu, "Em thật sự không hiểu, nhưng dù sao nếu như chị đã thật sự hạ quyết tâm, bất luận là một năm trước hay là bây giờ, em đều ủng hộ chị."
Ta nhìn Hạ Lẫm, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích, "Thật cảm ơn, Hạ Lẫm."
Hạ Lẫm cười nhạt, "Được rồi, chúng ta trở về đi, thu xếp một chút, chị có thể tìm cách liên hệ Tiết Chỉ."
Nghĩ đến Tiết Chỉ còn ở trong tay Tiết Xán, tôi cũng cảm thấy đau đầu, nhẹ gật đầu, cùng Hạ Lẫm trở về Hạ gia.
Trở lại Hạ gia, sau khi thu dọn mọi thứ trong thôn Viêng Chăn, đếm xong thời gian, Tiết Chỉ hẵn cũng tỉnh lại, tôi liền gọi điện thoại cho tên nhóc này.
“Mommy!” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, tôi đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiết Chỉ.
Nghe giọng nói của thằng bé, tinh thần rất tốt, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là lo lắng hỏi: "Con vẫn tốt đó chứ? Có bị thương không?"
"Con không sao! Daddy đã chữa lành cho con, hiện tại con cảm thấy linh lực đặc biệt dồi dào!" Tiết Chỉ nhịn không được nói về chuyện nhỏ này, hiển nhiên Tiết Xán đã nói với thằng bé rằng anh ta biết thảy mọi chuyện, nên bây giờ tiểu tử này mới mở miệng một tiếng gọi Daddy, gọi vô cùng tự nhiên,
"Daddy cũng cho con xem rất nhiều sách thú vị, hơn nữa còn dạy con ảo thuật nữa, daddy thật là tuyệt vời!"
Nghe những lời của Tiết Chỉ, trong đầu tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Trên thực tế, là một đứa trẻ mồ côi, tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng tầm quan trọng của vai trò của cha mẹ đối với cuộc sống của một đứa trẻ là không thể thiếu đối với cả hai.
Nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ Tiết Xán, cũng chỉ vì quyết định của mình mà tước mất đi sự trưởng thành bên cạnh bố của Tiết Chỉ.
Tuy rằng trong lòng có chút lo lắng Tiết Chỉ ở trong tay Tiết Xán, nhưng nếu như cha con bọn họ hòa thuận, có lẽ sẽ tốt, đúng không?
Tôi thậm chí còn có ý nghĩ nực cười, tôi có nên để Tiết Chỉ với Tiết Xán và tự mình trở về nước Mỹ không?
Ý tưởng chỉ là thoáng qua, và tôi nhanh chóng từ bỏ.
Tôi ích kỷ cũng không sao, hiện tại tôi gần như không còn gì, tôi thật sự không thể mất đi Tiết Chỉ nữa.
Nghe Tiết Chỉ nói điện thoại, còn đang cảm thái Tiết Xán thật tốt, tôi không khỏi bật cười, cố ý ghen tị nói: "Tiểu tử kia, con có chuyện gì, con chỉ nhớ tới bố con thôi sao, quên mẹ rồi? "
“Làm sao có thể?” Tiết Chỉ như cún con lập tức ngọt ngào, “Mẹ dĩ nhiên cũng rất tốt, nếu như hai người ở bên con càng thêm hoàn hảo!
Tôi sửng sờ, sau đó cười khổ, càng cảm thấy có lỗi với Tiết Chỉ.
Tôi còn chưa nghĩ cách trả lời mong muốn của Tiết Chỉ, thì đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm từ tính của Tiết Xán trong điện thoại.
“An Tố, em nghe thấy không.” Giọng Tiết Xán cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên cùng với Tiết Chỉ ở một nơi, cũng khiến anh ấy rất vui, “Con trai ta muốn chúng ta ở cùng nhau."
Lời nói của Tiết Xán nhẹ như gió bay, nhưng nghe xong lòng tôi lại run lên.
Chết tiệt.
Tên gia hỏa Tiết Xán này trước đây rất biết trêu chọc lòng người, nhưng hiện tại đã một năm không gặp, dường như ảnh hưởng của anh ta đối với tôi càng thêm mãnh liệt.
Tôi cố nén cơn rung động trong lòng, thấp giọng: “Lời trẻ con, có gì mà nghe”.
“Lời của trẻ nhỏ là chính xác nhất.” Tiết Xán thờ ơ nói.
Tôi cắn môi.
Nghiêm túc mà nói, so với thái độ lạnh lùng của Tiết Xán trước đây, anh ta bây giờ đối với tôi có thái độ bất lực hơn.
Nó gần như là... một chút trói buộc.
Tôi khẽ ho một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình vẫn như cũ không lô ra dáng vẻ bị lay động, "Đừng nói những thứ vô dụng này, anh khi nào thì để Tiết Chỉ trở về."
“Để thằng bé lại bên em, sau đó em mang nó lần nữa rời khỏi anh sao?” Tiết Xán trầm giọng nói, “An Tố, em cho rằng anh sẽ lại để em rời xa anh sao?
Nghe được lời nói của Tiết Xán, kèm theo giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh ta, tim tôi lập tức lỡ nhịp.
Nhưng thật may, đây là điện thoại nên Tiết Xán không nhìn thấy sự thất thần đỏ mặt nhất thời của tôi.
Rất nhanh, tôi lại bình tĩnh trở lại, giả vờ nói: " Tiết Xán, anh cũng không thể để tôi vĩnh viễn không gặp được con mình!"
“Tôi nói không cho em gặp Tiết Chỉ khi nào?” Lần trước giọng nói Tiết Xán tràn đầy tự tin, không nhanh không chậm: “Nếu em muốn nhìn thấy Tiết Chỉ, đến gặp tôi. Tôi hiện tại ở nơi chúng ta đã sống trước đây. "Căn hộ này, em có nhớ ở nào không?"
Ở nơi chúng ta đã sống trước đây?
Tôi sửng sờ.
Tiết Xán không ở biệt thự Tiết gia, mà là ở căn hộ chúng tôi sống trước đây?
Đâu đó trong lòng tôi vẫn còn xúc động.
“Tôi biết.” Trong lòng tôi cũng hiểu tính cách của Tiết Xán quá rõ, tôi biết chỉ cần là chuyện anh ấy đã quyết định thì mọi thứ tôi nói ra đều vô nghĩa, nên tôi không thèm tranh cãi mà cưỡng ép anh ấy giao Tiết Chỉ tới, vấn đề này chỉ có thể cân nhắc hồi lâu, tôi nhàn nhạt nói: "Tìm cơ hội, tôi đi gặp Tiết Chỉ, anh chăm sóc thằng bé, nhớ rõ ngoài thức ăn của con người, thằng bé còn có cần quỷ khí, trước khi ngủ cần nghe một câu chuyện, anh nhất định phải-- "
“An Tố.” Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Tiết Xán trong điện thoại đột nhiên thấp giọng cắt ngang, “Anh yêu em.”
Căn bản tôi không ngờ Tiết Xán lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nhất thời cảm thấy tim mình lỡ nhịp.
Một giây tiếp theo, tôi thậm chí còn quên không tiếp tục theo dõi Tiết Xán, chỉ là theo bản năng, tôi nhanh chóng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, tôi vẫn lấy tay sờ tim mình đang đập thình thịch.
Chết tiệt!
Tôi không thể không mắng mình dữ dội.
An Tố, thật là không có chút tiền đồ!
Cô và Tiết Xán, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, chuyện con cái cũng đã có, cô còn vì một câu nói như vậy mà thành bộ dạng thế này, có lầm không chứ?
Tôi ảo não che mặt, chỉ cảm thấy đầu sắp bốc khói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.