Phương Trạch, con có biết mình đang nóì những điều vô nghĩa gì không?" Khi bà Phương bên cạnh nghe thây những lời cùa Phương Trạch nói, bà không quan tâm trước đó mình đã nói gì, nhưng bà chỉ tức giận mà hét lên.
Nhưng cà Lục Yên và Phương Trạch đều phớt lờ bà ây, ánh mắt Lục Yên cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn cậu thiêu niên trước mặt, thì thào: "ngươi có thể suy nghĩ kỹ. Tuy bà ấy là mẹ của nhưng nhưng cậu có để hiểu được ngươi chì có một mạng sống"
Phương Trạch nhàn nhạt nở nụ cười, "Vốn dĩ một người đã chết, linh hổn còn có thê’ đầu thai, như vậy chết cũng không phải là hết.
Dùng cách như vậy để có thế hóa giỏi ân oán thì thật tuyệt."
"Được rồi, kể từ khi ngươi đã nói như vậy, ta sẽ đáp ứng cho ngươi." Lúc này, huyệt đạo mà tôi đặt để giữ chân Lục Yến đã bị nới lỏng, Lục Yên đã có thê’ thoát ra khỏi nguyệt đạo, lộp tức giơ tay lên đánh về phía Phương Trạch "An Tố! Mau cứu Phương Trạch!" Phương Tình ở bên nhìn thấy cành này cũng lo lắng nên vội vàng kéo tôi.
Nhưng tôi không động đậy.
"Đừng lo lắng." Tôi thì thầm, "Tôi không nghĩ rằng Lục Yến sẽ giết Phương Trạch."
Khi tôi nói điều này, tôi không chắc lắm, chì vì tôi nhìn thấy ánh mắt của Lục Yên vào lúc đó, và tôi cảm thấy có sự rung động, vốn đĩ, nỗi uất hận lớn nhất mấy chục năm qua cùa Lục Yến là bị người đàn ông mình yêu lừa dối, nhưng hôm nay từ chính miệng Phương Hỏi nghe ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/796296/chuong-666.html