Không chỉ chúng tôi, những gia sư khác hiển nhiên cũng đều nghe thấy tiếng kêu của Phương Trạch, tôi vừa bước chân tới cửa phòng Phương Trạch, liền thấy Ninh Uyển Uyển cùng mấy gia sư khác nhanh chóng xông lại. Ninh Uyển Uyển vừa nhìn thấy tôi liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy cửa xông vào. Vừa vào cửa, tôi liền thấy Phương Trạch ngồi co quắp dưới đất, sắc mặt tái nhợt. “Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tôi vừa định đi qua, không nghĩ đến Ninh Uyển Uyển còn nhanh hơn, đã trước tôi một bước tiến lên đỡ Phương Trạch dậy, tôi không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh cậu ta ngồi xuống. Chỉ thấy Phương Trạch lúc này cả người đều đang không ngừng phát run, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, run rẩy nói: “An…An Tố…” Thế nhưng là sau đó, cậu ta một câu đều nói không nên lời. Trông thấy Phương Trạch như vậy, tôi không khỏi căng thẳng trong lòng. Dù là trước kia bị cái quỷ thắt cổ quấy phá, Phương Trạch cũng đều không có biểu hiện ra bộ dạng sợ hãi, lần này cậu ta rốt cuộc là gặp phải cái gì? Ninh Uyển Uyển trông thấy Phương Trạch vậy mà biết tên thật của tôi, lại trông thấy biểu hiện của tôi, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng rất nhanh, nàng vỗ nhẹ lưng Phương Trạch: “Phương Trạch, cậu không cần phải sợ.” Ninh Uyển Uyển vỗ lưng Phương Trạch, một bên đồng thời ngưng tụ linh lực đưa vào trong cơ thể cậu ấy, để cả người cậu ấy bình tĩnh trở lại. Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển đối với Phương Trạch không có ác ý, liền cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy nàng kiểu này giống như tranh giành nhân tình nên không bận tâm. Ninh Uyển Uyển này, thật là cái gì cũng muốn tranh đoạt cùng tôi thì mới hài lòng sao? Tôi không đếm xỉa đến Ninh Uyển Uyển, quay sang hỏi Phương Trạch: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Phương Trạch lúc này bình tĩnh lại, rốt cuộc có thể mở miệng nói, chỉ là thanh âm vẫn run rẩy, “Tôi vừa rồi đang đọc sách, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng động như là ngăn tủ được mở ra, sau đó tôi nghe thấy một loạt tiếng bước chân, rồi có người vỗ vỗ bả vai của tôi…gọi tên của tôi…tôi nghe thật giống một giọng của một lão bà…tôi căn bản cũng không biết…vì, vì cái gì, tại sao bên trong phòng tôi lại đột nhiên xuất hiện giọng của một bà lão!” Phương Trạch nói đến đây, liền không nói được tiếp, ôm lấy đầu, cả người lại co quắp lại. Mà tôi nghe được Phương Trạch nói như vậy, lập tức liền hiểu được cậu ấy đến cùng là gặp phải cái gì. Phương Trạch hẳn là gặp giá sách lão thái. Giá sách lão thái cũng không phải là người sau khi chết sẽ biến thành quỷ quái, mà là từ linh khí bên trong những quyển sách trên giá sách biến thành một loại yêu quái, bình thường khi lão thái bà này xuất hiện, thì trên vai sẽ khiêng một cái lưỡi búa lớn. Nghe nói nếu như có học sinh tại trước bàn của giá sách đọc sách, giá sách lão thái sẽ từ trong giá sách đi tới, vỗ vào vai của học sinh kia, gọi danh tự của học sinh. Giá sách lão thái làm như thế, là muốn kiểm tra sự tập trung khi học bài của học sinh, nếu như học sinh không đủ tập trung mà khi nghe tiếng gọi liền quay đầu, thì giá sách lão thái sẽ nhấc lưỡi búa lên và chém đứt cái đầu của học sinh kia để trừng phạt. Đây là lúc tôi còn nhỏ nghe qua một cái truyền thuyết như vậy, trước kia tôi chỉ cho rằng cái này để hù dọa học sinh phổ thông mà thôi. Nhưng sau này khi gia nhập Huyền Môn, tôi mới biết giá sách lão thái là thực có thật. Cho nên khi bố trí thư phòng của học sinh, đều hiển nhiên kiêng kị để giá sách phía sau bàn đọc sách. Lúc tôi vừa đến phòng của Phương Trạch, liền cũng thấy gian phòng của hắn bày trí không được tốt, bởi vì bàn học của hắn bày đằng sau là một cái giá sách cực đại. Nhưng tôi lúc ấy cũng không để tâm nhiều, thật không nghĩ rằng bây giờ Phương gia bên trong âm khí đang ngày càng nặng, thậm chí ngay cả giá sách lão thái cũng chui ra để quấy nhiễu. Nhưng là trong cái rủi còn có cái may, Phương Trạch vẫn là có một cái đầu tỉnh táo, ngay tại lúc giá sách lão thái vỗ vai gọi mình như vậy, hắn cũng không có quay đầu. Nếu không thì không phải bây giờ chúng ta nhìn thấy Phương Trạch, chỉ sợ thi thể đã tách rời. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi chưa kịp trấn an Phương Trạch để hắn bình ổn lại, thì đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên một thanh âm uy nghiêm. Tôi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Phương Hải đứng tại cửa, theo sau là Phương phu nhân với thần sắc hốt hoảng. “Phương tiên sinh.” Nhìn thấy cơ hội để lấy lòng Phương Hải, Ninh Uyển Uyển đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức đứng dậy “Phương công tử dường như gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.” Phương Hải sắp mặt lập tức biến đổi. Phương Hải tốt xấu gì cũng tiếp xúc qua rất nhiều người Huyền Môn, lập tức liền hiểu là có quỷ quái quấy nhiễu. “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tại sao trong nhà chúng ta lại xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy!” Hắn lập tức quay đầu sang phía Phương phu nhân trách mắng, “Còn không mau nhanh kêu Huyền ẩn đại sư đến!” Phương phu nhân lúc này sớm đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, cũng cố hồi phục tinh thần lại, vội vàng chạy xuống lầu. Nghe thấy Phương Hải sẽ tìm người trong Huyền Môn đến giải quyết chuyện này, tôi cũng không muốn nhúng tay vào, liền quay sang trấn an Phương Trạch vài câu, khuyên hắn nên sang phòng khác đi ngủ. Nhưng không ngờ, Phương Trạch nhìn tôi cùng Phương Tình, thấp giọng nói: “Tôi có thể đến phòng của hai người ngủ được không?” Trong lòng tôi cảm thấy có chút không ổn, nhưng nhìn Phương Trạch vẫn còn dáng vẻ sợ hãi, nghĩ đến hắn dù sao cũng vẫn là một đứa bé, liền không đành lòng cự tuyệt, mà thực tình tôi cũng đúng là vẫn lo lắng cho an nguy của cậu ta. Tôi cùng Phương Tình đưa Phương Trạch trở về phòng của chúng tôi, Phương Trạch nằm trên giường, tôi cùng Phương Tình lấy chăn đệm ra nằm dưới đất. Đến khuya muộn, Phương Trạch vẫn như cũ không dám ngủ, chỉ là không ngừng cùng chúng tôi nói chuyện. “An Tố, Phương Tình, các cô nói trên thế giới này thật sự có quỷ sao?” Phương Trạch thấp giọng hỏi, thanh âm bên trong vẫn ẩn chứa nỗi sợ, “Tôi trước kia vẫn luôn không tin, nhưng mà mấy ngày hôm nay xảy ra những chuyện như vậy, tôi nghĩ không tin cũng hơi khó.” Tôi có chút không biết trả lời Phương Trạch như thế nào, chỉ có thể mở miệng nói: “Cậu không cần lo lắng, cho dù có quỷ, cậu cũng hãy tin là có những người năng lực cường đại có thể khắc chế được chúng, không phải phụ thân cậu đã nói đi mời đại sư rồi sao? Cậu cứ yên tâm giao cho phụ thân cậu đi.” Lần này, Phương Trạch xưa này vẫn biểu hiện hiềm khích với cha mình, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Tôi biết, liên quan tới chuyện của tôi, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp xử lý tốt.” Tôi sửng sốt một chút, không nghĩ Phương Trạch trong lòng lại biết Phương Hải thực sự đối với cậu ta rất coi trọng. “Phương Trạch,” Phương Tình lúc này không nhịn được mở miệng, “Biết như vậy, đệ không nên cùng đại bá cãi nhau.” “Tôi cùng ông ta cãi nhau dĩ nhiên không phải vô duyên vô cớ.” Phương Trạch cấp tốc nói, “Là bởi vì mẹ, ông ta đối xử với mẹ thật không coi ra gì, dù sao cũng là mẹ ruột của tôi, ông ta sao có thể đối xử với bà như vậy.” Tôi cùng Phương Tình lập tức đều trầm mặc. Phương Trạch cũng không biết, Phương phu nhân thực ra không phải mẹ đẻ của mình, mà Phương Hải, cũng chính vì điểm này, mới một mực xem nhẹ Phương phu nhân. Phương Trạch mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng cậu ta đến cùng vẫn là hoàn toàn mệt mỏi, nặng nề thiếp đi lúc nào không biết. Nghe thấy Phương Trạch bình ổn thở đều, tôi cùng Phương Tình mới thở phào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị đi ngủ. Thế nhưng là lúc tôi đang mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, lại đột nhiên cảm thấy một trận băng lãnh xẹt qua. Tôi giật mình một cái, lập tức từ trong ngủ mơ giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ nhân mặc áo trắng, đang đứng ở đầu giường của Phương Trạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]