Ninh Uyển Uyển nhìn sang kia hét lớn: "Ninh Nhị! Móc ngay mắt của nó ra cho ta! Móc xuống cả mũi luôn!"
Tiếng hét của bà điên Ninh Uyển Uyển kéo tôi trở về thực tại, tôi biết thời khắc này không còn đủ để tôi do dự nữa rồi.
Tôi nhất định phải đánh cược một lần, xem như cuối cùng là lấy hồn phách cùng sinh mệnh của mình làm tiền đặt cược, không hối tiếc!
Dù sao tôi đã hứa với đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão nhất định sẽ bảo vệ gia tộc mình. Giờ này khắc này, tôi mới ý thức tới cái gọi là trách nhiệm và nghĩa vụ. Việc này chẳng quan trọng đúng sai nữa, chỉ là ta biết rõ, tất cả mọi người ở dưới kia, đều chỉ có thể dựa vào một mình mình.
Nghĩ tới đây, chút do dự cuối cùng cũng biến mất, cả người tôi hét lớn một tiếng, nhanh chóng đem hồn phách của mình rút ra khỏi thân thể.
Cảm giác thật sự… vi diệu!
Hồn phách vốn không có hình thể, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được nhục thể dường như khẽ động đậy, giống như chúng ta lột găng tay vậy.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu bồng, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thân thể mình – một tôi khác, đang nằm đó.
Nhục thể của tôi toàn thân đều là máu, nhìn trắng bệch mà tàn tạ vô cùng.
"An Tố!"
Tôi nghe thấy Ninh Uyển Uyển kinh ngạc hô lên, tôi lập tức liền ý thức được hồn phách của mình đã hoàn toàn rời khỏi thân thể. Tôi cúi đầu nhìn mình, liền phát hiện hồn phách của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/796250/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.