Chương trước
Chương sau
Tôi nắm chặt hơn nữa bờ vai gầy của Tiết Xán và nói nhỏ: "Xả ma, nhanh lên."
Tôi biết sự lựa chọn của mình như thế này có thể là ích kỷ và bốc đồng, nhưng chỉ cần tôi nghĩ rằng mình phải quên hết mọi chuyện về Tiết Xán thì nỗi đau lòng của tôi là không thể kiểm soát.
Dù có ích kỷ đến mấy, hãy để em như thế này một lần!
Dù gì thì hai năm tu luyện cũng có thể giúp tôi cứng rắn hơn trước rất nhiều, nhưng những kỷ niệm của tôi và Tiết Xán khó có thể quên đi được.
Điều tôi sợ hơn cả là, nếu tôi quên hết mọi chuyện về Tiết Xán, liệu tôi có yêu anh ấy lần nữa không, liệu tôi có còn yêu anh ấy như trước không?
“ An Tố!” Nghe được câu trả lời của tôi, đại trưởng lão ở bên cạnh hoảng hốt kêu lên, “Ngươi điên rồi sao? Ngươi thật sự không muốn tu luyện sao?
Tôi mặc kệ đại trưởng lão, chỉ tiếp tục nhìn vào đôi mắt trong veo của Tiết Xán, nói: "Em thật sự không muốn từ bỏ anh hay bất kì ký ức của chúng ta."
“An Tố, em chắc chứ?” Tiết Xán trong đôi mắt to đen nhìn ôn hòa, nhưng tôi biết dưới sự bình tĩnh này có vô số cảm xúc đang tuôn trào.
Tôi gật đầu chắc chắn.
Ánh mắt Tiết Xán hơi thay đổi, cũng không nói nhiều, đột nhiên đè lên vai tôi.
Tôi cứ tưởng anh ta định lấy ma khí của tôi đi, nhưng tôi không muốn anh ta đè tôi xuống đất, tôi sửng sốt, định giục anh ấy nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy Tiết Xán đang cúi gằm mặt nhìn tôi gằn từng chữ, đột nhiên: "An Tố, anh không thể làm tiêu ma em."
Tôi đã choáng váng.
Không ngờ Tiết Xán sẽ không chút do dự từ chối tôi, tôi mở miệng định tiếp tục thuyết phục Tiết Xán, nhưng anh ta lại trực tiếp ngắt lời tôi.
"An Tố, em quên anh cũng không thành vấn đề."
“ Tại sao lại không thành vấn đề!” Tôi nóng lòng, từ trên mặt đất ngồi dậy, nhưng Tiết Xán chỉ dùng tay nhỏ đè lên tôi, không có sức lực mạnh mẽ nhưng không hề dao động.
“An Tố.” Tiết Xán nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, đôi mắt trong veo mang theo tia sáng kiên định, “Không thành vấn đề. Bởi vì cho dù có em có quên anh, thì anh nhất định cũng sẽ khiến em yêu anh một lần nữa.”
Lời nói của Tiết Xán khiến cả người tôi sững sờ, thậm chí còn quên tiếp tục thuyết phục Dung Kỳ, mà chỉ ngây ngốc nhìn anh ấy.
Nhưng vào lúc mất ý thức như vậy, đầu tôi đột nhiên đau hơn, trong khoảnh khắc đó tôi chỉ cảm thấy ký ức trong đầu dường như không ngừng bị xé thành từng mảnh.
"A..." Tôi đau đớn cuộn người lại, thậm chí không thể tiếp tục nói chuyện với Tiết Xán nữa.
Trong lòng tôi đau đớn, chỉ cảm thấy Tiết Xán như muốn ôm lấy mình, thì thầm bên tai: "Dù có quay lại bao nhiêu lần, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh."
Trong giọng nói của Tiết Xán có sự dịu dàng mà bấy lâu nay tôi vẫn mong muốn.
Không cần biết bao nhiêu lần, anh sẽ làm cho em yêu anh như lần đầu.
Những lời nói tự tin như vậy mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có của Tiết Xán mà tôi vồn quen thuộc nhất.
Tôi chợt bật cười, không còn vùng vẫy, không còn cố gắng thuyết phục Tiết Xán điều gì, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho dòng ký ức trong đầu tuôn ra như nước.
Dù thực sự không muốn, nhưng nếu tôi quên thì hãy cứ quên đi, cho dù có bắt đầu lại, tôi tin rằng tôi sẽ lại yêu Tiết Xán như bây giờ.
Bởi vì tôi biết rằng Tiết Xán đã gieo vào tâm hồn tôi tình yêu sâu sắc mãnh liệt ấy rồi.
Vào lúc ý thức của tôi có chút mơ hồ, tôi đột nhiên nghe thấy bên tai mình có tiếng thở dài
"Tốt."
Tôi nhanh chóng nhận ra giọng nói này là giọng của đại trưởng lão, mở miệng định nói gì đó, mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể của mình.
“Hai người các ngươi kiên trì như vậy, ta sẽ không là người đập vịt làm quan.” Giọng nói của đại trưởng lão lại vang lên bên tai, giọng nói càng lúc càng lớn, giống như đang đi về phía tôi vậy.
Còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói phòng bị của Tiết Xán, "Lão đại, ngươi làm sao vậy?"
“Ta muốn giải trừ linh lực của Vong Ưu Địch trong người cô ấy.” Đại trưởng lão nhẹ giọng nói.
Tôi đã choáng váng.
Cái gì? Đại trưởng lão thật sự muốn giúp tôi, hơn nữa linh lực của Vong Ưu Địch đã ở trong cơ thể tôi, cho dù là đại trưởng lão cũng không cách nào hóa giải cơ mà.
Đang lúc bối rối, tôi đột nhiên cảm thấy trán choáng váng, sau đó, tôi chỉ cảm thấy ma lực trong cơ thể nhanh chóng rút đi như nước chảy.
" AHHH!"
Tôi đau đớn rên rỉ một tiếng, nhưng không giãy giụa, cứ để cho hồn ma trong cơ thể bị đại trưởng lão hút đi.
Tôi không ngờ rằng cái gọi là phương pháp của đại trưởng lão giúp tôi giải vây Vong Ưu Địch lại là để tiêu hao năng lượng ma quái của tôi, nhưng bằng cách này, căn cơ tu luyện của tôi sẽ không còn nữa. Đây là điều bất đắc dĩ nhất mà vị trưởng lão vĩ đại buộc phải làm’.
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã cảm thấy dấu vết cuối cùng của năng lượng ma quái trong cơ thể đã bị lấy đi, tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cả người hoàn toàn bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Đang loay hoay mở đôi mi nặng trĩu, tôi nghe thấy tiếng thì thầm bên tai.
"An Tố."
Tôi ngẩng đầu lên và đối mặt với một đôi mắt đen trong veo và lạnh lùng.
“Tiết Xán Tôi lập tức nhận ra người trước mặt, chật vật chống đỡ ngồi dậy, nhưng phát hiện cánh tay yếu như bông, không nhấc lên được.
“Tôi bị sao vậy?” Tôi đột nhiên hoảng sợ.
“Chuyện này là bình thường.” Tiết Xán hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, chỉ lấy tay ấn nhẹ vào vai tôi, ra hiệu cho tôi nằm xuống và nghỉ ngơi. ”Cơ thể của em bây giờ giống như một người bình thường, không có linh lực. Tất cả mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này nên ban đầu em sẽ không quen. "
Tôi choáng váng, và cuối cùng nhận ra điều gì đã xảy ra trước khi tôi bất tỉnh.
Chính là đại trưởng lão đã rút hết ma lực trong cơ thể tôi nên tôi mới mất cơ sở tu luyện, tôi từ lâu đã quen với cảm giác linh lực dồi dào trong cơ thể, lúc này mới chợt nhận ra mình đac trở thành một người bình thường. Vì vậy tôi cảm thấy không thoải mái.
Tôi nhìn xuống bàn tay mềm nhũn của mình, buồn bã không nói nên lời.
Tất cả căn cơ tu luyện hai năm qua đều tiêu tan hết, mặc dù có chút buồn bã nhưng trong lòng cũng phảng phất cảm giác may mắn, bởi vì tôi vẫn chưa quên Tiết Xán.
Nhưng...
Tôi đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, liền thấy đại trưởng lão ngồi ở trên ghế đẩu bên giường, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nhăn nhó mệt mỏi Tố Tố.
Tôi khẽ cau mày.
Tôi thật sự không ngờ rằng chính Đại trưởng lão cuối cùng đã đưa hồn ma của tôi đi.
Phải biết rằng lấy hồn ma của tôi đi tương đương với lấy đi căn cứ tu luyện của tôi, theo cách này, tôi còn rất lâu mới có được cơ sở tu luyện đầu tiên của Hạ gia, hơn nữa nó cũng tượng trưng cho ngày Hạ gia thoát khỏi lời nguyền hơn nữa...
Tôi không biết đại trưởng lão, người luôn lấy lợi ích của Hạ gia làm đầu, tại sao lại có thể quyết định như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.