Chương trước
Chương sau
"Ta biết ngươi muốn đi tìm Vân Hải Hoa, ta sẽ giúp ngươi tìm." Tôi mở miệng đáp, nói cũng là lời nói thật.
"Giúp?" Tiết Xán có chút nheo lại mắt, "Tại sao phải giúp ta tìm?"
"Bởi vì ngươi đã cứu ta, ta nghĩ có ân thì phải báo đáp?"
"Nếu như ngươi nghĩ báo ân, thì tốt nhất không nên xuất hiện ở đây." Tiết Xán tư mình rót một chén trà, bên miệng nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, mặt không chút thay đổi nói.
"Chẳng lẽ công tử cũng giống những người dốt nát kia, cảm thấy nữ tử lên thuyền là điểm gở sao?" Ta mở miệng, trong giọng có mấy phần châm chọc.
"Ta không có nói như vậy." Tiết Xán vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt, "Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi không thể giúp được ta cái gì."
Tôi cảm giác được có chút đau xót, vừa định mở miệng nói, Tiết Xán lại bỗng dưng đứng lên, tay vừa nhấc, một cỗ linh lực sắc bén trực tiếp đâm về cổ tôi.
"Nói, mục đích của ngươi là cái gì?" Tiết Xán lạnh giọng hỏi.
Trong lòng tôi cười khổ, đừng nghĩ Tiết Xán mặt ngoài không để ý, nhưng trong lòng hắn vẫn không tin tưởng tôi
"Ta thật ra chỉ muốn giúp ngươi." Tôi nhìn Tiết Xán, nghiêm túc trả lời.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Tiết Xán có chút nheo mắt, "Nói, hải long châu ở đâu?"
Trong lòng tôi thở dài một tiếng.
Nguyên lai Tiết Xán cũng giống như những gã thị vệ sai vặt kia, cũng nghĩ ta là người trộm hải long châu.
"Ta thật không có trộm. Không tin ngươi có thể gọi bọn hắn lục soát giường ngủ trong khoang thuyền của ta." Tôi muốnTiết Xán tin tưởng mình.
"Ngươi làm có thể tùy tiện để hải long châu ở những chỗ như vậy?" Tiết Xán mặt không chút thay đổi nói.
"Vậy ngươi nói xem ta sẽ để ở đâu?" Tôi hỏi lại, "Chiếc thuyền là của ngươi, ngươi ngươi hẳn hiểu rõ mọi ngóc ngách của chiếc thuyền này hơn ta?"
Tôi bất đắc dĩ nhìn bộ dáng không tin của Tiết Xán, đành phải tiếp tục nói: "Vẫn là ngươi cảm thấy ta mang theo bên mình?"
Tôi đột nhiên nheo lại mắt, tay đưa lên dây áo choàng bắt đầu cởi
"Đã như vậy, ngươi cứ tới soát người đi." Đọc truyện convert tại Hố truyện: h0truyen.com
Nói tay tôi kéo một phát, trực tiếp đem áo choàng cởi ra, áo choàng rơi xuống lập tức để lộ lộ thân thể tôi bên trong.
Lúc này tôi chỉ mặc quấn ngực, bả vai, cánh tay đều lộ ra không sót chỗ nào
Tôi đương nhiên cảm thấy cách ăn mặc này hết sức bình thường, Phải biết rằng áo tắm thời hiện đại so với thể loại này còn hở hang hơn nhiều
Nhưng Tiết Xán thấy cảnh này, con ngươi không khỏi có chút co rút lại.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn nghiêm mặt hỏi tôi, thần sắc dị dạng.
"Không muốn làm gì." Tôi bình tĩnh nói, " ngươi không phải nghi ngờ ta trộm hải long châu sao? Vậy nếu như ta trộm, chỗ cất giấu an toàn nhất là trên người ta, ngươi cứ tới lục soát, để biết xem ta có hay không trộm hải long châu."
Nói xong, tôi lại gần Tiết Xán.
Theo vài động tác của tôi, Tiết Xán lui lại một bước, theo ánh sáng của ngon nến chiếu lên mặt Tiết Xán, tôi lúc này mới phát hiện ra Tiết Xán trên mặt mang theo vài phần đỏ ửng nhàn nhạt.
Tôi không khỏi ngơ ngẩn.
trong trí nhớ của tôi da mặt Tiết Xán so tường thành còn dày.
Chín trăm năm về trước, Chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền trực tiếp cưỡng bức tôi, càng về sau càng không biết xấu hổ là gì
Không nghĩ tới, Tiết Xán khi còn sống, mà lại đơn thuần như vậy, chỉ trông thấy bả vai nữ nhân thôi đã đỏ mặt?
Tôi đột nhiên, bộ dạng này của Tiết Xán có chút đáng yêu, trong lòng nhất thời lên ý muốn muốn đùa giỡn hắn, thế là càng áp sát Tiết Xán, nói: " công tử vì cái gì không kiểm tra xem Hải Vân Châu có trên người ta không? Vẫn là..."
Nói đến đây, tôi cố tình nheo lại mắt.
"Vẫn là ngươi cảm thấy tôi mặc như vậy là nhiều lắm? Ngươi không tin tướng?"
Vừa nói tôi vừa đưa tay ra chủ động chuẩn bị cơi quấn ngực trên người
"Đủ rồi!" Tiết Xán lúc này mới lên tiếng, trên mặt càng đỏ ửng, "Ta cũng thấy hải long châu trên người ngươi, bởi vì ta không cảm giác được linh lực hải long châu trên người ngươi "
Tôi lúc này mới nhớ tới, đúng như vậy, nếu như tôi mang theo hải long châu, khẳng định trên người phải phát ra linh lực.
"Đúng nga." Tôi nhàn nhạt nói một câu, tùy ý cầm lấy một cái áo choàng,khoác lên người mình, " công tử, mặc kệ ngươi có tin ta hay không, nhưng ta thật không có trộm hải long châu."
Tôi nhìn thấy Tiết Xán đã quay sang hướng khác, không nhìn mình nữa, trên mặt vẫn có chút đỏ, trong thần sắc dường như vẫn còn có chút nghi ngờ tôi
Tôi không thể làm gì khác hơn bất đắc dĩ nói: "Như vậy đi,công tử, nếu ta có thể giúp ngươi tìm được hải long châu, ngươi có tin ta không?"
Tiết Xán lúc này mới nhìn tôi một chút, có chút nhíu mày, "Ngươi có biện pháp gì tìm được hải long châu?"
"Ừm, là một biện pháp không đáng tin lắm, nhưng có thể thử một lần." Ta mở miệng nói, ngữ khí cũng không được chắc chắn cho lắm, nhưng vô luận như thế nào, lấy ngựa chết đem cứu sống, đều có thể thử một lần.
Tôi đứng lên, vừa mới chuẩn bị thử biện pháp này, Tiết Xán đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút."
Tôi sửng sốt, đã nhìn thấy Tiết Xán lấy một chiếc áo choàng trong tủ ra đưa cho tôi
"Ngươi mặc cái này đi." Tiết Xán chút xấu hổ nhìn tôi, "Hiện tại vẫn còn có chút..."
Tôi cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra bả vai bị lộ ra một chút
Tôi đột nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chín trăm năm trước Tiết Xán làm sao thành thật như vậy? Tôi nhìn quen bộ dáng vô sỉ của hắn, cảm thấy không thể tin nổi.
Tôi cảm thấy buồn cười, đột nhiên lại nghĩ đến, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.
Tiết Xán Trước mắt chính xác quá đáng yêu, nhưng Tiết Xán này lại không thuộc về tôi, những này thái độ, của hắn nghiêm túc mà nói đều không phải dành cho tôi.
Đều là dành cho Ninh Uyển Uyển.
Mặc dù linh hồn trong thân thể của Ninh Uyển Uyển là của tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào ức chế được cảm giác ghen tuông trong lòng mình.
Thật sự là khôi hài, tôi chính mình cũng không là đang ghen với Ninh Uyển Uyển hay vẫn là đang ghen với chính bản thân mình.
"Lưu Cô Nương?" Thấy ta không nói lời nào, Tiết Xán lại hỏi một câu.
Tôi lúc này mới phản ứng được, nói một câu "cảm ơn", tranh thủ thời gian thay áo choàng, từ đầu tới cuối Tiết Xán đều rất lịch sự quay đầu đi chỗ khác, nhìn cũng không nhìn tôi một chút.
Thay xong áo choàng, tôi lập tức bắt đầu áp dụng biện pháp.
T, toàn bộ trên thuyền tất cả người chèo thuyền, gã sai vặt cùng thị vệ liền toàn bộ tiền lên boong tàu.
Tôi cẩn thận nhìn bọn họ, trong lòng đã có suy nghĩ.
Trên chiếc thuyền này khẳng định chỉ có những người này, nếu như có người ngoài, kể cả có lợi hại thế nào, Tiết Xán cũng không thể không phát hiện ra. Cho nên ta đoán, trộm long châu là trong đám người này, chắc chắn không phải người ngoài
Thế là tôi quyết định dùng một biện pháp trên truyền hình bắt đầu thăm dò những người này
Tôi ở trong phòng Tiết Xán chơi đùa một lúc lâu, cầm ra một cái hộp gỗ, lấy từ bên trong một vài đồ vật, sau đó đi lên trên boong tàu
Tiết Xán nhìn thấy cái hộp kia, có chút nhíu mày, "Cái này hộp để làm gì."
Tôi nhìn hắn nháy mắt một cái, ra vẻ thần bí: "Ngươi đoán xem."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.