Chương trước
Chương sau
Ông già nhìn có vẻ cẩu thả này phải chăng là vị thần y nổi tiếng Giang Nam được mời đến mà cô hầu gái đã nhắc tới lúc trước, kết hợp với những gì ông ta nói, hiển nhiên vị bác sĩ nổi tiếng này đang rất tức giận.
Nhưng nghĩ cho kĩ thì ông ấy đang bất lực với bệnh tình của lão phu nhân, thì Tiết Xán lại mời mấy thầy thuốc ở Miêu Cương đến, hẳn là đã khiến lòng tự trọng và kiêu ngạo của ông ấy bị tổn thương.
Tôi trợn mắt.
Vị bác sĩ nổi tiếng này có thể là manh mối để tôi hiểu tình trạng của bà cụ.
Nghĩ vậy, tôi vội vàng vào bếp lấy một ít đồ ăn nhẹ để giải rượu và bước đến chỗ ông ấy đang ngồi.
"Ai?"
Khi chúng tôi đến gần, ông già hét lên và quay lại nhìn tôi.
Tôi thấy ông ấy tuy rằng mặt đỏ bừng, trong ánh mắt say khướt ban đầu vẫn còn có chút say, nhưng ánh mắt ấy vẫn vô cùng sắc bén liếc nhìn tôi dò xét.
“Dương thần y, tôi là người bình thường tạm thời sống trong biệt thự này, tôi thấy ngài say rượu, liền đem đồ tới giúp cho ngươi tỉnh táo lại.” Tôi từ mấy cô hầu gái biết được vị bác sĩ thiên tài này họ này, vì vậy thản nhiên nói, rồi đặt khay đồ ăn lên bàn.
"Người thường ư? Người bình thường nào có linh lực như vậy?" Dương thần y cũng không phải kẻ ngốc, nghe tôi nói xong, vẻ mặt càng phòng bị.
“Tôi từ nhỏ đã nghiên cứu Huyền Thuật.” Tôi nhẹ giọng nói, cũng không có ý tứ che giấu.
“Thật sao?” Vị thần y liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Vâng.” Tôi vẫn bình tĩnh, dưới cái nhìn của vị thần y này, tôi cố gắng không lộ ra chút sơ hở nào.
“Thôi bỏ đi, cô là ai, liên quan gì đến tôi?” Vị bác sĩ thiên tài nhàm chán ngồi xuống bên cạnh bàn trà rồi dùng đồ ăn tôi mang đến.
“Thần y “ Tôi quyết định gợi chuyện nên hỏi: “Vừa rồi tôi nghe ngài lẩm bẩm, tựa hồ là nói về tình trạng của lão phu nhân, tôi muốn biết, thân thể của lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì? "
Thần y liếc mắt nhìn tôi, "Tại saocô lại quan tâm đến lão phu nhân?"
“Chỉ là tôi có chút tò mò.” Tôi bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là không nghĩ ra bệnh gì, mà người nổi tiềng như Dương thần y đây phải bó tay, nhưng là bác sĩ người Miêu có thể chữa khỏi.”
“Trên đời này có rất nhiều các loại bệnh nan y, mỗi người đều chỉ là có thể giỏi ở một vài lĩnh vực y học mà thôi.” Ở trước mặt tôi, Dương thần y không hề có ý phàn nàn trước đó, mà chỉ thờ ơ nói.
Khóe miệng tôi co rút, "Vậy tôi muốn hỏi thần y, ngài không tìm được thuốc thích hợp chữa khỏi cho lão phu nhân sao?"
“Ai nói ta không tìm được thuốc thích hợp?” Dương thần y tuy rằng nói không quan tâm, nhưng vẫn là có lòng tự trọng mạnh mẽ, lập tức ngoài ý muốn hét lên.
“Vậy thì tại sao không thể chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân?” Tôi thấy thần y phản ứng lại nên tôi vội hỏi tiếp.
“Không phải vậy, mà là do ta không thể làm cho thuốc này bị lão phu nhân hấp thu hoàn toàn.” Dương thần y chua xót nói, “Độ tinh khiết của thuốc do ta nghĩ ra cực kỳ thấp, lão phu không có cách nào hấp thu được bằng miệng. Vậy nên phải nhờ tới thầy thuốc người Miêu! "
“Ồ, vậy thầy thuốc Người Miêu có cách nào để giúp lão phu nhân hấp thu loại thuốc này tốt hơn không?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên không phải, vị bác sĩ này Miêu là dùng phương pháp của Bàng Môn Tốn Đạo, dù sao lão phu nhân cũng bị bệnh…” Vị thần y nói chuyện mà không hề cảnh giác liền kể phần quan trọng nhất về thân phận của bà cụ.
Nhưng đột nhiên, ông ấy tỉnh táo lại một chút, cau mày, trợn mắt nhìn tôi, "Cô gái, ngươi muốn hỏi nhưng chuyện này làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì cả. Từ nhỏ tôi chỉ tò mò về y thuật, vì vậy tôi muốn hỏi." Tôi tiếp tục nói lời giả ngày đó ở đó.
Dương thần y cũng không ngốc như vậy, híp mắt nói: "Ngươi nói là có hứng thú với y thuật? Hừ, vậy cô nói cho ta biết, lão phu nhân không thể hấp thu đan dược của ta. Cô có thể làm gì?"
Không ngờ Dương thần y lại đột nhiên gây khó dễ cho mình, không khỏi nhíu mày, "Dương thần y” tôi cười nhẹ, tôi còn ít tuổi nên cũng không hiểu biết nhiều”
“Không sao, chỉ là đang thảo luận về y thuật mà thôi.” Dương thần y không cam lòng để tôi dễ dàng lẩn tránh như vậy. “Hay là ngươi không hiểu y thuật chút nào. Ở đây nói chuyện với ta về lão phu nhân xem sao?
Tôi nhìn thấy Dương thần y như vậy, nếu tôi không nói gì thì ông ta cũng không buông tha, đành cắn răng nói: "Tôi đúng là có cách, nhưng tôi không biết Dương thần y, ông có dám thử không. "
"Cách nào?"
"Ngươi nói là do lão phu nhân không thể hấp thu thuốc bằng miệng, không thể dùng phương pháp trực tiếp hấp thu sao?"
“Phương pháp hấp thu trực tiếp ư?, ngươi đang nói cái gì vậy? Ví dụ như?” Dương thần y lúc này mới có chút hứng thú.
Tôi trên trán toát ra mồ hôi lạnh, lúc này buộc phải tiếp tục nói: "Ngươi có thể trực tiếp chiết dược, rồi tiêm vào máu của lão phu nhân."
“ Dễ vậy sao?.” Dương thần y chế nhạo, “Làm cách nào tiêm vào máu được?
"Nếu có một cây kim rất mỏng có một lỗ ở giữa, thuốc này được chế tạo thành chất lỏng, có thể trực tiếp tiêm vào máu?"
Khi nói ra lời này, tôi không tự tin lắm, chỉ là mô tả lại những mũi tiêm mà tôi đã học được ở thế kỷ 21, nhưng tôi không ngờ Dương thần y sau khi nghe xong lời nói của tôi, cơ thể ông ấy đã chấn động.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên toàn thân hưng phấn mà vỗ tay.
"Trực tiếp vào máu! Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ ra cách tốt như vậy chứ?"
Có thể thấy, Dương thần y này căn bản là một người vô cùng đam mê y thuật, nên khi nghe xong lời tôi nói, ông ấy đã quên mất mình đang làm chuyện gì, chỉ ngây ngẩn cả người.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền vô tình, đã nghe thấy thần y cao hứng kêu lên: "Đi! Tiểu cô nương, ta dẫn ngươi đi gặp lão phu nhân, chúng ta cùng nhau lĩnh ngộ phương pháp này!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Dương thần y ngón chân một cái nắm lấy cánh tay của tôi đi vào trong sân, hai ngườichúng tôi trực tiếp đi ngang qua hồ nước, hướng về phía phòng của lão phu nhân.
“Hahahaha, ta vừa nói y thuật của lão phu ta làm sao có thể thua kém đám người Miêu Cương chết tiệt kia!” Dọc theo đường đi, Dương thần y đó vẫn cười vừa nói lung tung hào hứng bên tai tôi, “Cô bé. Lần này thì phải cám ơn ngươi. Cuối cùng ta cũng có thể giết chết sự kiêu ngạo của những người ‘Miêu!”
Ta nhìn Dương thần y tâm tình tốt như vậy, liền cẩn thận kiểm tra: "Dương thần y, lão bà bị bệnh gì? Tại sao lại là người Miêu, có thể chữa khỏi bệnh này."? "
“Hừ, bọn họ làm sao chữa bệnh cơ chứ, chẳng qua là Bàng Môn Tả Đạo nào đó.” Dương thần y hiện tại tâm tình rất tốt, cộng thêm vì ta giúp hắn nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, chuyện này từ lâu đã không phòng bị lời nói với tôi, ông ấy nói với tôi tất cả những gì rắc rối đang xảy ra.
"Lão bà thực sự đã bị bệnh gì? Nếu như thật sự là bị bệnh, trên đời này có cái gì ta không chữa được, bọn người Miêu chết tiết, ta phải chịu thua sao! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.