Chương trước
Chương sau
Đương nhiên tôi biết Ninh Trác đối với tôi không tồi, vô số lần, nếu Ninh Trác không ra tay, e rằng tôi đã trở thành con rối của Ninh gia.
Nhưng không có cách nào khác, Ninh Trác sinh ra ở Ninh gia, em gái của anh ấy là Ninh Uyển Uyển, chúng tôi có mệnh hệ không hợp nhau!
Nghĩ đến nỗi đau mà Tiết Xán hiện tại đang phải gánh chịu, tôi biết mình dù không muốn làm người phụ nữ tàn nhẫn cũng không được, chuyện này đối với tôi vô cùng quan trọng, cho dù ông trời có muốn trừng phạt tôi vì sự tàn nhẫn này như thế nào tôi cũng xin chịu.
Tất cả những gì tôi muốn là làm sao cho Tiết Xán sống sót!
Nghĩ đến đây, tất cả do dự trong lòng đều tôi đều tan biến, nghiến răng nghiến lợi một chút, linh lực lại tăng vọt!
“An Tố!” Ninh Uyển Uyển không ngờ toi lại ra tay sớm như vậy, nhưng giờ này, cô ấy sợ tới mức thay đổi sắc mặt, gào lên: “Cô định làm gì - a!
Tôi tiếp tục tấn công, nhưng tiếng hét của Ninh Uyển Uyển còn chưa dứt, lòng bàn tay của tôi đã ở ngay trước mặt rồi!
Tôi nghĩ lần này Ninh Trác nên dùng hết sức để chống lại tôi, nhưng tôi không muốn, anh ấy chỉ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn tôi.
Trong linh lực nguy hiểm như vậy, anh chỉ nhìn tôi vẻ mặt thật khó lường.
Nhất thời không dừng lại được, vì linh lực của tôi đã bộc phát ra, không cách nào có thể thu lại, bóng dáng của tôi lao về phía trước với áp lực tinh thần khổng lồ không cách nào khống chế được.
Một đòn này, có thể nói là dùng hết sức học được, hết sức lực, nếu Ninh Trác thực sự chịu đòn này mà không có sức phản kháng, e rằng thân thể của hắn sẽ bị hủy.
Nhìn thấy linh lực của tôi đã lao tới, quần áo trên người Ninh Trác lúc này bị một cỗ linh lực xé nát!
Vào thời khắc mấu chốt này, Ninh Trác rốt cuộc cũng động đậy.
Tưởng anh ấy chống cự hay bênh vực Ninh Uyể Uyển, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong giây tiếp theo, một điều xảy ra đã gây sốc với tôi.
Ninh Trác lật cổ tay để ngưng tụ ma lực làm vòng bảo vệ, nhưng lại không phải là để bảo vệ bản thân anh ấy, thay vào đó, anh bảo vệ em gái mình là Ninh Uyển Uyển, rồi dùng lòng bàn tay đẩy cô ấy ra.
Ngay sau đó, cả người hắn lộ ra dưới linh lực mạnh mẽ của tôi ào tới.
Ninh Uyển Uyển ở bên đau lòng hét lên: "Anh ơi, trốn đi!"
Nhưng Ninh Trác dường như không nghe thấy anh ấy, chỉ đứng thẳng người từ từ ngẩng đầu lên.
Tại thời điểm này, thời gian dường như đang quay lại theo chuyển động chậm.
Tôi bắt gặp đôi mắt đen láy của Ninh Trác, ngay lúc đó, tôi thấy anh ấy chỉ vào mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đó là một nụ cười rất trong sáng, lúc này đây, tôi cảm giác như mình đã nhìn thấy Ninh Trác trẻ tuổi vừa bị Huyền Thuật ám ảnh, không biết đến thế giới bên ngoài chín trăm năm trước.
Lúc này, tôi rất muốn rút tay về, nhưng thực sự đã quá muộn.
Nhìn thấy linh lực của mình sắp nổ tung thân thể vốn dĩ yếu ớt của Ninh Trác thành từng mảnh, đằng xa đột nhiên xuất hiện một bóng ma!
Sức mạnh ma quái đó đang hống hách và mạnh mẽ, đột nhiên linh lực của tôi dường như bị đóng băng, và nó trực tiếp cố định trên không trung.
Trong giây tiếp theo, sức mạnh linh lực mà tôi phát ra như bị đẩy lùi về phía sau bởi một bàn tay vô hình, nhưng nó đã hoàn toàn đổi hướng và bị ép quay lại trực tiếp tấn công về phía tôi!
Ngay lập tức, tôi cảm thấy một cảm giác bị áp bức rất lớn đang ập đến, và một mùi máu nồng nặc trào ra từ cổ họng tôi!
Đến gần dựng tóc gáy, tôi chỉ có thời gian quay đầu nhìn về hướng có ma năng đánh tới.
Nhìn cảnh này, trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Tôi đã nhìn thấy Ninh Thanh Mi xuất hiện ở chiến trường hỗn loạn này ở góc độ nào đó, vừa rồi, cô ấy dùng toàn bộ sức lực của mình, giáng một đòn chí mạng của tôi về phía V, thay đổi phương hướng của nó và ép nó quay lại tấn công chính tôi!
Chết tiệt!
Toàn bộ linh lực của tôi vừa mới dùng trong đòn chí mạng này, lúc này linh lực trong Đan Điền trống rỗng, nhất thời hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, chỉ có thể nhìn linh lực của tôi đang bị đẩy về phía tôi!
Nhưng vào lúc này--
Tôi nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua trước mặt, tôi chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị bảo vệ chặt chẽ trong một vòng tay lạnh giá.
Tôi kinh ngạc giơ tay lên, thấy Tiết Xán đã từ hôn mê tỉnh lại từ lúc nào, đột phá huyệt đạo mà tôi đã bấm, vọt tới ngay trước mặt tôi.
Lúc này, hắn đang bảo vệ tôi trong vòng tay, hoàn toàn lộ ra sau lưng linh lực đang xông thẳng vào mặt.
Nhưng tôi có thể rõ ràng cảm giác được ma lực trên người hắn trống rỗng, hoàn toàn không có sự khôi phục!
“Không! Tiết Xán!” Tôi đau lòng hét lên, vì sợ Tiết Xán bị sức mạnh linh lực này làm cho kinh mạch bị chấn động!
Nhưng vào lúc này, mọi thứ lại thay đổi chóng mặt.
Ngay khi linh lực chuẩn bị đánh vào người tôi và Tiết Xán, một bóng người khác đột nhiên nhảy ra, đứng trước mặt chúng tôi.
Lúc tôi nhận ra bóng dáng đó, tôi chỉ cảm thấy hơi thở của mình gần như ngừng lại, và tôi không thể tin vào mắt mình nữa!
Là Ninh Trác!
Anh ấy thực sự đã dùng thân thể của mình để đứng trước mặt chúng tôi!
"Anh trai!"
"Lăng nhi!"
Hiển nhiên, Ninh Uyển Uyển và Ninh Thanh Mi trước cảnh này cũng sợ hãi, hét lên muốn chạy tới kéo Ninh Trác ra.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Linh lực hùng vĩ kia đều đã rơi vào trên thân thể gầy yếu của Ninh Trác
Trong khoảnh khắc, tôi thấy thân thể Ninh Trác lắc lư, trong giây tiếp theo, vô số bộ phận trên người như muốn nổ tung, máu bắn tung tóe!
Ngay sau đó, cơ thể hắn mềm nhũn ngã xuống đất như bị moi ra máu, một màu đỏ tươi.
“Anh ơi!” Ninh Uyển Uyển hét lên một tiếng thấu tim, cả người lao đến bên cạnh Ninh Trác.
Ninh Thanh Mi sắc mặt tái nhợt cũng chạy tới chỗ Ninh Trác, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của hắn, cả người run lên, vẻ mặt hoảng sợ chưa từng thấy.
Tiết Xán dường như không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như thế này, sau một hồi sửng sốt, anh ấy vội vàng nhìn tôi trong tay, trầm giọng hỏi: "An Tố, em không sao chứ?"
Nhưng mà lúc này, tôi rốt cuộc không trả lời được một chữ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Ninh Trác trước mặt.
Ninh Trác... Anh ấy chết rồi sao?
Để cứu tôi và Tiết Xán, anh đã không do dự hi sinh bản thân mình?
Sự ngẩn ngơ của tôi khiến sắc mặt Tiết Xán chợt u ám.
Một giây tiếp theo, anh ta bóp chặt cằm tôi, bắt tôi phải ngước lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "An Tố, đừng nhìn anh ta."
Tôi hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt nhìn Tiết Xán.
Tôi biết bây giờ Tiết Xán nhất định rất tức giận, nhưng nhìn Ninh Trác, tôi tâm trạng vẫn không bình tĩnh được, níu lấy tay áo Tiết Xán, nước mắt lưng tròng, run rẩy hỏi: “Tiết Xán… Ninh Trác Anh... anh ấy mất hồn rồi à? "
Thấy tôi cũng hỏi thăm tình hình của Ninh Trác, sắc mặt Tiết Xán bỗng trở nên xấu xí hơn, trong đôi mắt đen láy có chút tức giận.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, nước mắt từng giọt một, vẻ mặt căng thẳng, rốt cuộc anh mới buông tôi ra, xoay người bước nhanh về phía Ninh Trác.
Tôi chợt hoảng hốt.
“Tiết Xán, anh định làm gì?” Tôi run giọng hỏi, nhưng Tiết Xán mặc kệ tôi, chỉ bước tới chỗ Ninh Trác rồi đứng im.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.