Chương trước
Chương sau
Sụp đổ trong phút chốc, tôi vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Ngô viện trưởng áy náy nói: "Xin lỗi, Ngô viện trưởng, con có chút kích động...Con muốn ra ngoài đi dạo.”
Dứt lời, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng khách. Ngô viện trưởng lo lắng cho tôi, cũng theo tôi đi vào trong viện, hai người chúng tôi rất nhanh liền đi tới trong rừng phía sau.
Đó là mùa đông, toàn bộ cây trong rừng đang thay lá, trông rất héo tàn, tôi đi bộ, đột nhiên một cái cây thu hút sự chú ý của tôi.
Trong một mảnh màu xám, trên gốc cây này, có một đóa hoa hồng.
Tôi không thể không sửng sốt, "cây hoa này là..."
Lúc này Ngô viện trưởng cũng tới, nhìn thấy gốc cây này, đột nhiên đỏ mắt, "Gốc cây này, chính là gốc cây mà con và A Viễn khi còn bé trồng a..."
Thân thể tôi chấn động, "Nhưng gốc cây này sao lại nở rộ vào mùa đông?”
"Ta cũng không biết." "Ánh mắt ngô viện trưởng càng đỏ hơn, "Cái cây này vẫn không nở hoa, về sau sau khi con cùng A Viễn tới, đột nhiên liền mở một đóa hoa, hơn nữa không biết vì sao, vẫn không tàn, ta đang suy nghĩ, có phải A Viễn ở trên trời linh thiêng hay không, bảo hộ đóa hoa này..."
Tôi mạnh mẽ phản ứng lại, Ngô viện trưởng nói, là lúc trước tôi cùng Ninh Trác giả mạo là A Viễn, đi vào trong cô nhi viện, lúc ấy tôi vì an ủi Ninh Trác, cố ý dùng huyền thuật để cho gốc cây này nở một đóa hoa.
Bông hoa này vẫn không héo tàn?
Tôi nhanh chóng giơ tay lên, tay lướt qua cánh hoa, không khỏi nhíu mày.
Tôi cảm thấy có một quỷ hồn mờ nhạt trong hoa, nghĩ rằng đó là quỷ hồn, luôn luôn bảo vệ bông hoa này sẽ không tàn.
Quỷ khí này là của ai, trong lòng tôi đại khái biết rõ.
Đó là Ninh Trác.
Tôi không biết hắn bảo vệ đóa hoa này, là ý thức của hắn, hay là ý thức A Viễn trong cơ thể hắn, nhưng hiện giờ tôi cũng không muốn biết.
Nói đến Ninh Trác, không biết cơ thể của hắn, bây giờ còn chống đỡ được không?
Tôi đang mất tinh thần,thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, tôi nhìn màn hình điện thoại là Phương Tình
"Alo."
- Tố Tố! Tôi vừa nhận điện thoại, bên trong liền truyền đến giọng nói lo lắng, "Cậu mau tới nhà Hồng Hà! Có chuyện gì đó đã xảy ra với Hồng Hà!”
Sắc mặt tôi biến đổi, không nói lời nào, tạm biệt Ngô viện trưởng liền cầm lấy áo khoác, lao ra ngoài đường cô nhi viện bắt xe.
Mặc dù Hồng Hà làm cho tôi một chút buồn, nhưng vẫn là một người bạn tốt trong nhiều năm qua, làm thế nào tôi có thể để bỏ mặc cô ấy không quan tâm!
Xe rất nhanh đến nhà Hồng Hà, tôi đi lên lầu gõ cửa, Phương Tình liền ra mở cửa, mặt mũi cô ấy trắng bệch.
"Phương Tình, Hồng Hà làm sao vậy?"
Tôi đang lo lắng hỏi, ngẩng đầu lên, liền thấy Hồng Hà đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy tôi sắc mặt không tốt lắm, lạnh lùng nói. "Phương Tình, tớ đã nói với cậu không có việc gì, sao cậu còn gọi cô ấy tới đây?”
Tôi thấy vẻ mặt Phương Tình bình thường, hoàn toàn không giống bộ dáng xảy ra chuyện, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Phương Tình, thầm nghĩ đây có phải Phương Tình muốn tôi cùng Hồng Hà làm hòa hay không.
"Tổ Tổ, Hồng Hà thật sự xảy ra chuyện!" Phương Tình nhìn ra suy nghĩ của tôi, vẻ mặt lo lắng kéo tôi vào phòng, đi tới trước mặt Hồng Hà, Hồng Hà, đây là lúc nào, cậu đừng cố gắng mạnh mẽ! Nhanh cho Tiểu Tố xem đi!”
Tôi thấy Hồng Hà đang ngồi ghế sô pha, không biết vì sao tay ôm lấy mắt cá chân bị thương của mình, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: "Tôi mới không cần, ai biết đồ chơi này có phải là thủ đoạn An Tố làm ra hay không? Chính là vì muốn hãm hại Trần Xương?”
Lời này của Hồng Hà thật sự quá đáng, máu của tôi lập tức dâng lên trong đầu, không nói gì tôi xoay người định đi.
Tình chị em gì! Cô ấy thích người đàn ông của cô ấy tôi không có ý kiến, nhưng nhiều năm làm bạn bè, cô ấy nghĩ như vậy về tôi, tôi thực sự không muốn quan tâm cô ấy!. Truyện Quân Sự
Nhưng tôi vừa quay đầu, Phương Tình liền nắm lấy cánh tay tôi, liền khóc lóc nói không ra lời, "An Tố! Cậu không thể bỏ rơi Hồng Hà! cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cậu ấy thật sự sẽ chết!”
Dứt lời, cô lại nhìn về phía Hồng Hà, khóc càng to hơn, "Hồng Hà! Đó là một người đàn ông, cậu có cần phải vì anh ta như thế này không! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy làm bạn cùng phòng còn không biết Tố Tố là người ra sao ư?
Hồng Hà la hét đến sắc mặt trắng bệch, rốt cục không nói nên lời, khóe mắt cũng đỏ lên.
Nhìn nàng như vậy, lửa giận của tôi cũng đi hơn phân nửa, trong lòng mềm nhũn một chút, dừng bước lại, đến bên ghế sô pha,
mặt không chút thay đổi mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?”
"Đúng vậy, hôm nay Hồng Hà không phải bị thương trong trung tâm thương mại sao?"
Hồng Hà không mở miệng, Phương Tình liền giúp cô nói, "Tối nay tớ đến thăm cô ấy, muốn kiểm tra vết thương của cô ấy một chút, không nghĩ tới..."
Nói đến đây, sắc mặt Phương Tình đột nhiên khó coi, tựa hồ không biết nên mô tả như thế nào với tôi, trực tiếp kéo mắt cá chân Hồng Hà, "An Tố, chính cậu xem đi.”
Vết thương trên mắt cá chân của Hồng Hà được băng bó, Phương Tình cởi băng ra từng lớp, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy vết thương bên dưới. Nhìn thấy vết thương trong nháy mắt, tôi không nhịn được hít một hơi lạnh.
Vết thương của Hồng Hà cũng không lớn, nhưng quỷ quái chính là, trong vết thương của cô lại mọc ra thứ gì đó màu đen.
Tôi nhất thời cũng không quan tâm cãi nhau với Hồng Hà, nhanh chóng đi qua, nắm lấy mắt cá chân cô, lúc này mới rốt cục nhìn rõ vết thương của cô ấy mọc ra cái gì.
Đó là tóc.
Những sợi tóc này giống như thực thể gì đó, đâm sâu vào trong máu thịt của Hồng Hà, sau đó bò ra, quấn quanh mắt cá chân cô.
Cảm giác được quỷ khí trong tóc tản ra, tôi không khỏi ở trong lòng thầm mắng.
Hàn Tú Tú thật sự quấn lấy Hồng Hà!
Không sai, quỷ khí trong tóc này, giống như nữ quỷ không mặt mà chúng ta đã thấy trong lớp học, giống hệt nhau.
Tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức cho tay vào vết thương của Hồng Hà, muốn ngưng tụ linh lực, nhưng Hồng Hà vội vàng che miệng vết thương, nhìn tôi, "An Tố, cậu muốn làm gì!”
Tôi ngay lập tức giận dữ nói... Chu Hồng Hà, không muốn chết để im cho tôi.”
Hồng Hà quen biết tôi, không có khí thế như vậy, cô lập tức bị dọa sợ, tay buông lỏng.
Tôi mở tay cô ấy ra, ngưng tụ linh lực, ép về phía vết thương của cô ấy.
Dưới linh lực sắc bén của tôi, những sợi tóc này giống như lập tức bị kinh hãi, nhanh chóng nhúc nhích, tựa hồ muốn rút về trong
máu thịt của Hồng Hà. Nhưng động tác của tôi nhanh hơn, nắm lấy cái tóc, linh lực trên tay càng mạnh.
Tôi nghĩ rằng những sợi tóc này sẽ phản kháng, nhưng không nghĩ rằng, tôi đã không có thời gian để phát huy sức mạnh của tôi, những sợi tóc đã bị đốt cháy, biến thành tro.
Tôi không thể không sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra Quỷ khí quý giá trong những sợi tóc này, sao lại yếu như
Chuyện gì đang xảy ra Quỷ khí quý giá trong những sợi tóc này, sao lại yếu như vậy? Không có sức mạnh để làm tổn thương con người. Là hồn ma của Hàn Tú Tú quá yếu đuối, hay là bởi vì nàng căn bản không có ý làm tổn thương Hồng Hà?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe Thấy Phương Tình lo lắng hỏi tôi: "An Tố, Hồng Hà không sao chứ?”
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, buông mắt cá chân Hồng Hà ra, căn bản không nhìn sắc mặt không tự nhiên của cô ấy, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ lúc này, chuông cửa nhà Hồng Hà đột nhiên vang lên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lo lắng của một người đàn ông.
"Hồng Hà, là anh, A Xương, em mau mở cửa, anh xem vết thương của em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.