Chương trước
Chương sau
Mặt khác biểu hiện của tất cả bọn trẻ đều là sửng sốt duy chỉ có 1 đứa trong đó đột nhiên hiểu ra sắc mặt tái nhợt “ Ý của ngươi là muốn giết người diệt khẩu”
“Cái gì mà giết người diệt khẩu” Tiểu Ngô không đồng tình mà lắc lắc tay
“ Đây là số mệnh của nó rồi, chỉ cần chúng ta không ai ra tay trợ giúp thì sớm muộn nó cũng chết thôi”
“Chính là…” Một vài đứa trẻ khác không đành lòng sắc mặt hiện lên tia do dự
Hiển nhiên 1 đứa trẻ thiểu năng như Nha Nha sẽ không hiểu được bọn chúng nói gì, nhưng nghe thấy “chết” cuối cùng cô bé cũng hiểu được chúng đang muốn gì thì òa khóc lớn
“Nha Nha không muốn chết, mẹ mẹ mau tới cứu con, nhanh lên mau tới cứu con với
Tôi ngẩn người
Nha nha vẫn còn mẹ, như thế nào không thấy trưởng thôn nói tới
Nha nha vừa gào lớn lên, vốn dĩ bên này con trai trưởng thôn có 1 tia do dự bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp tiến lên, túm lấy tay Nha Nha ném xuống
“Khóc nháo cái gì” hắn giận dữ hét lên” Người mẹ không biết xấu hổ của ngươi mới không tới cứu ngươi”
Nha nha sức lực đã suy yếu nhưng bị mắng như vậy cũng không dám nói chuyện chỉ gào khóc thảm thiết
Con trai thôn trưởng một bên ném cô bé sang, một bên hướng phía tiểu Ngô nói bằng giọng chắc nịch: “ Ta đồng ý với ngươi, cứ để cho con ngốc này ở đây đến chết không ai được phép cứu nó”
“Nhưng chúng ta như này không phải giết người sao?” Mấy nữ sinh không đành lòng lên tiếng
“Giết người sao” Tiểu Ngô nhổ nước bọt “Nó đây là gặp tai nạn, các người muốn cứu nó tao cũng không có ý kiến nhưng đến lúc bị mọi người trong thôn chửi mắng, nhà các người bị kiện thì cũng đừng trách tao không nói trước”
Rốt cục bọn chúng cũng chỉ là trẻ con, tiểu Ngô vừa nói vậy bọn chúng y rằng cũng bị dao động
“Được, tôi đồng ý” Một nữ sinh nói
“tôi cũng đồng ý”
“Tôi cũng thế”
Tất cả bọn chúng đều đồng tình theo Tiểu Ngô, bọn chúng không màng tới Nha nha bị thương khóc tê tâm liệt phế trên đường sắt kêu gào cầu cứu,lập tức kéo nhau bỏ đi
Sau khi bọn trẻ đi rồi, tôi liền nhìn thấy Nha nha giẫy dụa trên đường sắt mà từ từ bò lên
Cô bé miệng vết thương không ngừng chảy máu, cả người không chút sức lực nhưng vẫn cắn răng dùng sức nỗ lực bò lên phía trước
Nhưng ở đây nhiệt độ thấp cùng mất máu nhiều cô bé cuối cùng không chịu đựng được ngã nhào vào trong tuyết
Phía sau là vết máu của Nha Nha trên tuyết cùng dấu chân của đám trẻ
Nhưng tuyết rơi càng lúc càng dầy đặc, từng bông tuyết to rơi xuống đã che mất vết máu của Nha Nha và dấu chân của đám trẻ tội ác đó, sự thật nhanh chóng bị che đậy
Nhìn một màn như vậy, tôi đã không hề cảm thấy tức giận với hành động của Nha Nha mà chỉ cảm thấy đau xót không tự chủ mà tim đau thắt lại
Thì ra đây mới là chân tướng sự việc
Nha Nha chết không phải do tai nạn ngoài ý muốn mà do lòng người, Mười mấy học sinh kia chính là hung thủ giết Nha Nha
Trách không được cô bé oán khí nặng như vậy hóa thành lệ quỷ
Tôi vì Nha Nha mà cảm thấy đau lòng, đột nhiên phát hiện, trước mắt tràn ngập một màn sương trắng
Ngay sau đó, theo sương trắng tản ra tôi thấy trước mặt hiện ra một màn biến hóa
Lúc này đây trước mắt tôi hiện ra không gian một phòng học
Trong phòng học, Vây quanh là đám học sinh thấy chết mà không cứu
“Ai, con bé nhốc kia thế mà thật sự đã chết” mở miệng nói đầu tiên là một nữ sinh biểu hiện có điểm sợ hãi “Người nói, nó có biến thành quỷ hồn về trả thù chúng ta không”
“Đừng nói chuyện ngu ngốc vậy” Con trai trưởng thôn không kiên nhẫn nói “Người chết là người chết sao còn có thể biến thành quỷ về trả thù, bọn con gái các người đúng là toàn mê tín linh tinh, chả có tý khoa học nào”
“Chính là” Tiểu Ngô hát đệm nói “Nếu các người sợ, không bằng ta viết một bài hát chọc các ngươi cười”
Con trai trưởng thôn cười rộ lên “Thôi đi, ngươi mà cũng biết sáng tác bài hát, ai có thể nghe nổi chứ”
“Thiệt, ngươi không tin ta liền viết cho ngươi nghe”
Nói rồi tiểu Ngô liền cầm đàn ghi ta bên cạnh tùy tiện gẩy vài cái ngâm nga hát
“Con bé ngốc Nha Nha, ngu xuẩn đến nỗi chân vùi trong tuyết
Cố gắng giẫy dụa nhưng lại bò không ra
Xe lửa băng qua chặt đứt chân nàng, haha”
Bài hát này quá sấc xược, mấy nữ sinh ban nãy còn sợ sệt quả nhiên đã vui vẻ trở lại
Nhìn một màn cười đùa trước mặt tôi thấy lòng mình lạnh lại
Bọn chúng như vậy hại chết một mạng người, đã không biết ăn năn hối cải còn ngồi đây có tâm tình mang chuyện này ra đùa cợt
Tôi cảm thấy Tiểu Ngô và con trai thôn trưởng có bị chặt đứt chân cũng là xứng đáng
Nhưng bất luận thế nào bọn chúng cũng là trẻ con, tôi không thể thấy chết mà không cứu
Chính là đang suy nghĩ tôi đột nhiên thấy trước mặt hiện ra một màn sương trắng, ngay sau đó bốn phía trở nên tối om
Nháy mắt bên tai lại vang lên bài hát đó
Nói rồi tiểu Ngô liền cầm đàn ghi ta bên cạnh tùy tiện gẩy vài cái ngâm nga hát
“Con bé ngốc Nha Nha, ngu xuẩn đến nỗi chân vùi trong tuyết
Cố gắng giẫy dụa nhưng lại bò không ra
Xe lửa băng qua chặt đứt chân nàng, haha”
“Con bé ngốc Nha Nha, ngu xuẩn đến nỗi chân vùi trong tuyết
Cố gắng giẫy dụa nhưng lại bò không ra
Xe lửa băng qua chặt đứt chân nàng, haha”
Cũng cùng là bài hát đó nhưng nghe không giống như giọng của tiểu Ngô mà giống thanh âm của một cô bé giọng điệu mang theo vài phần ngu ngốc
Cùng lúc đó trong bóng tối tôi thấy một bóng người chậm rãi bò tới
Thấy rõ bóng người ấy, tôi không phải hít một hơi lạnh
Là Nha Nha
Chỉ thấy Nha Nha nửa người dưới toàn là máu mờ mịt không nhìn rõ, tóc còn vương vài bông tuyết, trong bóng tối hướng tôi mà bò tới, trong miệng không ngừng ngâm nga bài hát kia
Tôi lúc này mới ý thức được có điều gì đó không đúng, nhanh chóng ngưng tụ tinh lực
Nhưng tôi phát hiện ra toàn thân tôi như vậy mà không cử động được
Đáng chết
Tôi quên mất mình còn đang trong ảo ảnh của Nha Nha
Lúc này Nha Nha đã bò đến bên cạnh tôi ngẩng đầu ngừng hát khuôn mặt trắng bệch nhếch miệng nói “Chân của ta… trả chân cho ta”
Giây tiếp theo, sắc mặt cô bé trở nên dữ tợn, cả người đột nhiên nhảy lên từ mặt đất hướng tôi đánh tới
Tôi kinh sợ không biết phải làm gì, chỉ nghe thấy bên tai là âm thanh nôn nóng của Hạ Lẫm
“An Tố”
Trong phút chốc, tôi như bị dội một gáo nước lạnh bừng tỉnh
Tôi trợn mắt nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt đầy lo lắng Lý Doãn Chi cùng Hạ Lẫm
“Ta vừa rồi là bước vào ảo ảnh của Nha Nha” tôi phản ứng lại
“Đúng” Hạ Lẫm nói, mùi hoa kỳ lạ kia thực ra là một loại mê hương, ngửi phải sẽ sinh ra ảo giác
“Nhưng em cùng Lý Viễn Chi lại không việc gì” Tôi có chút ảo não đỡ trán
“Đáng chết, ta như thế nào lại có thể trúng tà đạo của con bé”
“ Chị trúng bẫy cũng không có gì bất ngờ” Hạ Lẫm bình tĩnh nói
“Bởi vì chị và cô bé có quá nhiều tương đồng nên càng dễ bị khống chế, chị thấy gì?”
Tôi nhớ lại sự việc trong ảo ảnh, chỉ cười lạnh một tiếng không trà lời, chỉ hỏi “Nha Nha đâu?”
“Hình như đã đi rồi” Hạ Lãm nói tôi mới phát hiện ra mùi hoa kỳ lạ kia đã biến mất
“Cô bé không có hướng con trai trưởng thôn xuống tay” tôi hỏi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.