Chương trước
Chương sau
"Đây, đây là..."
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu từ phía sau, tôi quay đầu lại thì thấy Vông Trần đại sư đang loạng choạng bước đến.
“Vọng Trần đại sư.” Tôi vội vàng hỏi: “ Bà ấy làm sao vậy?
Vong Trần đại sư không có trả lời, mà là nhìn chằm chằm Lâm Liên Hoa vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng.
Ngược lại, Nhị sư thúc nhìn chằm chằm Lâm Liên Hoa, đột nhiên hổng hốt kêu lên: "Cái này... con ma này chính là Ninh Thanh Mi?"
Mặt tôi biến sắc.
Ninh Thanh Mi có thực sự liên quan đến Lâm Liên Hoa không?
Chắc chắn là không.
Phong ấn của Ninh Thanh Mi hoàn toàn chưa được mở khóa!
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe thấy tiếng cười đầy ma khí của Lâm Liên Hoa.
"Hì hì..."
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Liên Hoa nhếch mép, từng bước, từng bước đi về phía tôi.
"Những kẻ khốn nạn kia... đã lợi dụng thân thể của ta hơn 20 năm trước, sau đó bỏ rơi ta một cách tàn nhẫn. Cuối cùng, bao nhiêu năm qua hại ta không được gặp con trai mình! Đồ khốn nạn, nhẫn tâm!"
Lâm Liên Hoa làm tôi sững sờ, giọng nói của bà ấy vô cùng sắc bén khiến tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy, kinh hãi hét lên. Trong đại sảnh một đống hỗn độn, chỉ có tôi, Tiết Xán, Tiền Thuận cùng các Chư Tăng vẫn đứng vây quanh Lâm Liên Hoa.
Tiền Thuận là người không rõ chuyện gì đang xảy ra nhất, nhìn chúng tôi rồi quay sang lo lắng hỏi Vọng Trần đại sư: "Sư phụ, người phụ nữ này đang nói cái gì vậy? Chuyên con trai cô ấy là sao?"
Lúc này, Vọng Trần đại sư tựa hồ giả như mình đã già không nhớ rõ, không trả lời câu hỏi của Tiền Thuận, chỉ là nhìn Lâm Liên Hoa điên cuồng trước mặt.
Vọng Trần đại sư không nói gì, càng làm Lâm Liên Hoa điên cuồng bà ấy đột nhiên cười khùng khục rồi nói: "Con lừa già hói này không dám trả lời cậu câu hỏi này, thì tôi sẽ trả lời cho cậu! Cậu chính là con của ta! Tiền Thuận, cậu là con ruột của ta!"
Mặc dù trong lòng đã đoán được chuyện này, nhưng khi tận mắt nghe thấy tôi vẫn có chút sửng sốt.
Và Tiền Thuận choáng váng, như sét đánh bên tai.
"Tôi... tôi là con trai của bà sao?" Anh ta sửng sốt, "Còn cha tôi thì sao? Cha tôi là ai?"
Lâm Liên Hoa càng cười đắc ý: "Cha cậu ư? Cha cậu là sư phụ nuôi nấng ngươi từ nhỏ đến lớn!"
Bây giờ, ngày cả tôi cũng chết điếng người.
Tiền Thuận, anh ấy chính là con của Lâm Liên Hoa và Vọng Trần đại sư sao?
Nhưng Vong Trần đại sư không phải là nhà sư sao, vậy làm sao lại có con được?
Những người xung quanh nghe xong điều này, quên cả sợ hãi, nhìn Đại sư với vẻ kinh ngạc, đầy ghê tởm.
Nhị sư thúc lộ ra vẻ tức giận gầm lên: " Đồ Chó cái, ngươi đang nói cái gì vậy?"
“Có phải là ta nói bậy hay không, ngươi cứ hỏi sư huynh ngươi sẽ rõ!” Lâm Liên Hoa gào thét, “Hai mươi năm trước, Vọng Trần đến thôn của chúng tôi, nói dối tôi, giấu nhẹm việc hắn ta là nhà sư! Hắn làm tôi mang thai, sau khi tôi sinh đứa bé, hắn đem nhốt tôi lại, rồi mang đứa nhỏ đi khi vừa chào đời! Đã nhiều năm trôi qua, hắn nhất định không cho tôi gặp con. Xin hỏi các người tôi đã làm sai cái gì mà tôi lại bị hành hạ như thế này?”
Giong nói bi thảm của Lâm Liên Hoa khiến tôi vô cùng cảm động.
Nếu tất cả lời bà ấy nói đều là sự thật, thì Vong Trần đại sư đã phạm phải tội lỗi quá lớn, không thể rửa sạch.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Võng Trần đại sư và Lâm Liên Hoa khi gặp nhau lại có phản ứng kỳ lạ như vậy, và cũng hiểu tại sao người trong chùa không cho Lâm Liên Hoa gặp Tiền Thuận.
Họ không sợ Tiền Thuận biết Lâm Liên Hoa là mẹ của mình, nhưng họ sợ người khác biết cha của Tiền Thuận là ai.
“Ngươi! Con đàn bà kiếp!” Nhị sư thúc giận tím mặt không nói ra lời.
Lúc này, Vong Trần đại sư, nhìn chằm chằm Lâm Liên Hoa, một lát sau, đột nhiên ông ấy trầm mặc quỳ xuống.
Nhìn thấy hành động này của ông ấy, mọi người liền xì xào bàn tán.
“ Tôi thực có lỗi với cô, Liên Hoa.” Vong Trần đại sư nhìn Lâm Liên Hoa, chậm rãi nói, nước mắt lưng tròng, “Thật có lỗi với cô và đứa bé!’’
Tiền Thuận hoàn toàn bối rối, nhìn Vọng Trần đại sư, lại nhìn Lâm Liên Hoa, thốt ra: "Sư phụ... cái này..."
Còn Lâm Liên Hoa, nhìn Vọng Trần đại sư quỳ rạp trên mặt đất, thì bao nhiêu thù hận, uất ức trong lòng dường như lắng xuống
"Tôi xin lỗi Vong Trần, tôi đã chờ đợi hơn 20 năm..." cô lẩm bẩm, "nhưng bây giờ... đã quá muộn, đã quá muộn, tôi đã thỏa thuận với người phụ nữ trong bức chân dung..."
Lúc này, Tiết Xán vốn đang im lặng ở bên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức nghiêm nghị hỏi: " thỏa thuận gì!"
"Cô ấy đã hứa với tôi sẽ cho tôi gặp con trai của tôi, nhưng cái giá phải trả là máu của tôi..." Lâm Liên Hoa lẩm bẩm, vừa nói vừa nhấc cánh tay.
Chúng tôi chỉ thấy trên cánh tay của cô ấy có một vết cắt rất kỳ lạ.
“Chết tiệt.” Khi Tiết Xán nhìn thấy vết cắt này, sắc mặt hoàn toàn u ám.
“Tiết Xán, đây là cái quỷ gì vậy?” Tôi không khỏi hiếu kì hỏi anh ấy.
“Người phụ nữ này, bà ấy đã có thỏa thuận với Ninh Thanh Mi.” Tiết Xán trầm giọng nói, Ninh Thanh Mi muốn dùng máu của bà ta để nới lỏng phong ấn.”
Tôi sửng sốt, "Nhưng bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, tại sao máu lại có linh lực mạnh mẽ như vậy?"
“Không phải vì máu, mà là do ân oán trong huyết mạch của cô ấy.” Tiết Xán giải thích, “Sự oán hận của cô ấy vang vọng cùng tiếng oán hận của Ninh Thanh Mi trong kết giới, cộng thêm sự hỗ trợ của những Hồn ma Ninh gia dưới chân núi. Kết giới sẽ nới lỏng. "
Tôi đột nhiên hoảng sợ hỏi: " Vậy, chúng ta phải đối phó với chuyện này ra sao?"
“Đừng lo lắng quá!” Tiết Xán nắm tay tôi, trầm giọng nói, “Kết giới bây giờ chỉ là nới lỏng một chút thôi, chỉ cần Ninh Thanh Mi trong bức chân dung hoàn toàn không mở hết mắt thì bà ta không bao giờ thoát ra khỏi phong ấn”.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe Tiết Xán nói: "Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ chính là người phụ nữ này."
Tôi sững sờ, "Lâm Liên Hoa đã xảy ra chuyện gì?"
“Ninh Thanh Mi đã truyền một phần ma lực của bà ta cho cô ấy, cho nên bây giờ cô ấy mới trở thành bộ dạng như thế này.” Tiết Xán thì thào nói, “Anh đoán, cô ấy sẽ nhanh chóng phát điên mất thôi”.
Khi Tiết Xán lên tiếng, chợt thấy Lâm Liên Hoa sững người,rồi đột ngột ngẩng mặt lên trời rống lên.
"Gầm!"
Trong giọng nói đó có một cỗ ma khí cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ mái chùa bắt đầu rung lên.
Những người xung quanh lại hoảng sợ, la hét và bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy cảnh này, Vong Trần đại sư đột nhiên suy tư, đứng lên, nghiêm nghị nói: " Vào vị trí!"
Trong nháy mắt, những chư tăng phát hiện chung quanh đã hình thành một vòng tròn, cũng nhanh chóng bắt đầu tụng kinh.
Tiếng tụng kinh gọn gàng, kèm theo tiếng gầm xé lòng của Lâm Liên Hoa ở giữa, đặc biệt kỳ quái.
Lâm Liên Hoa hiển nhiên đã hoàn toàn bị linh hồn ma quái của Diệp Thanh Mi khống chế, toàn bộ khuôn mặt nổi lên những đường gân xanh tím, dấu vết tỉnh táo cuối cùng trong mắt cũng mờ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.