Chương trước
Chương sau
“Tiểu Tố.” Tiểu Trương vội vàng nói, “Tả Tả lại gặp ác mộng.”
Tôi nhìn về phía Tả Tả, Thấy gương mặt cậu bé đẫm lệ, mắt mũi đỏ hoe, có chút hốt hoảng.
Tiieur Tả nhìn thấy tôi, liền kêu lên: "Chị An Tố, em lại mơ thấy Trân Trân bọn họ, bọn họ... Bọn họ nói sẽ đưa Ngô viện trưởng đi..."
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Xem ra mấy ngày nay Tả Tả đã mơ thấy Trân Trân, cũng không có gì ngạc nhiên, chính hồn phách của ba đứa trẻ này thật sự đến cô nhi viện của chúng tôi và bắt Ngô viện trưởng.
Nghĩ đến Ngô viện trưởng, một người già ốm yếu, bị ma đuổi, tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.
Bây giờ bản tôi mới phát hiện ra rằng người tôi quan tâm gặp nguy hiểm.Cái cảm giác ấy còn tồi tệ hơn cả khi tôi gặp nguy hiểm. Tôi thực sự sợ bị bắt. Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn bối rối khi người bị bắt là người thân, người cùng gắn bó với tôi thời ấu thơ, người đã luôn cố gắng bù đắp những thiệt thòi, mất mát của một đứa trẻ mồ côi như tôi.Tôi cố gắng suy nghĩ mặc dù lúc này gần như phát điên và tuyệt vọng.
Điều kinh hãi nhất là tôi còn không biết ba con ma nhỏ và Ngô viện trưởng đang ở đâu.
Tạ Phong Tiêu bên cạnh nhìn tôi không lên tiếng.
Đôi mắt anh rất lạ, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng anh không nói gì.
Tôi chạy tới, nắm lấy ống tay áo của hắn, như nắm lấy ống hút cứu mạng, "A Viễn, ngươi có cách đúng không?"
Tạ Phong Tiêu do dự nói: "Đúng là, anh hiện tại có cách tìm linh hồn ở nơi nào, nhưng..."
“Nhưng là cái gì?” Tôi nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, nắm lấy hắn hỏi: “ Anh nói đi.
“Nhưng phương pháp này cần rất nhiều máu của một cô gái có tính cách thuần âm.” Tạ Phong Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi đã choáng váng.
Nhưng mà ngay sau đó, tôi không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng xắn tay áo, "Em là cô gái thuần âm, mệnh cách cứng cỏi! Hãy lấy máu của em.”
Lúc này tôi hoàn toàn choáng váng vì sự an nguy của Ngô viện trưởng, hoàn toàn không để ý, một chút bí mật thoáng qua trong mắt Tạ Phong Tiêu.
“Nhưng.” Tạ Phong Tiêu vẫn có chút do dự, “Cái đó cần rất nhiều máu, cần phải thu thập cực kỳ nhanh, anh sợ em một lúc sẽ làm đứt nhiều động mạch trong cơ thể, anh sợ vết thương của em. Đến lúc đó sẽ không lành, Vì mất máu quá nhiều... "
“Không sao!” Tôi vội ngắt lời Tạ Phong Tiêu, “Không biết tại sao, thân thể của em bây giờ rất có khả năng tự chữa lành, vết thương nhiều như vậy cũng không sao.”
“Năng lực tự chữa lành mạnh mẽ?” Tạ Phong Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi không biết phải giải thích với Tạ Phong Tiêu hiện tượng kỳ lạ gần đây của cơ thể mình như thế nào, chỉ có thể trực tiếp thúc giục: "Đừng hỏi, anh cứ làm đi, em cần biết làm sao có thể tìm được vị trí của Ngô viện trưởng và thực hư của truyện đòi bất công này của các oan hồn nhỏ bé kia là gì? "
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của tôi, Tạ Phong Tiêu cuối cùng cũng đầu hàng và nói cho tôi một cách thức bí ẩn để tìm người.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc cứu Ngô viện trưởng, chứ chưa hề nghĩ đến âm mưu gì ẩn sau tuyệt chiêu bí ẩn này.
Tôi chỉ đang tự mình bước vào một kế hoạch mạng nhện từng bước mà không nhận ra nó đang ngày một siết chặt lấy tôi như thế nào.
Một giờ sau, tôi và Tạ Phong Tiêu đến sân cô nhi viện.
Trước mặt tôi, có mười cái bát sứ.
Tôi hít một hơi thật sâu, xắn tay áo và đặt cánh tay của mình ngay trên cái bát.
Khi giơ tay lên, tôi giật mình khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Thật ra, tôi cũng đã nghĩ đến việc có nên nhờ Tiết Xán giúp đỡ hay không, nhưng suy nghĩ này chỉ vụt qua, tôi thở dài, bỏ cuộc.
Cho dù triệu hồi tiết Xán bằng ngọc bội, e rằng chưa chắc anh ấy đã đến.
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Tạ Phong Tiêu: "Anh làm đi."
“Anh sẽ làm rất nhanh, sẽ không đau quá, Tiểu Tố, em chịu khó đi.” Anh bắt đầu nhé!”
Trước khi tôi gật đầu, Tạ Phong Tiêu liền nói và rất nhanh rút con dao sắc lẹm ra.
Tôi thấy con dao vụt sáng, và ngay lập tức, trên cánh tay tôi có thêm mười vết thương.
Máu bắt đầu chảy xuống, chảy chính xác xuống mười cái bát bên dưới.
Tôi thở hổn hển vì đau.
“Tiểu Tố, em không sao chứ?” Tạ Phong Tiêu lo lắng.
Tôi cắn môi và lắc đầu.
Tạ Phong Tiêu cắt dao rất chính xác, tôi chảy máu rất nhanh, còn có mười vết thương, chỉ một lát, mười bát cũng gần đầy.
Đồng thời, mặt tôi trở nên xanh xao.
Nhìn thấy máu trong bát sắp đổ đầy, vết thương trên cánh tay tôi đột nhiên bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tạ Phong Tiêu ở một bên ngẩn ra, "Tiểu Tố, Vết thương của em tự lành thật sao?”
Tôi gật đầu, mắt rơi vào mu bàn tay trái.
Chắc chắn rồi, tôi đã nhìn thấy tấm hình bát quái màu đỏ trên mu bàn tay.
Có thể là bởi vì có mười vết thương cùng một lúc, nên sự thật này càng rõ rang hơn bao giờ hết.
Chẳng bao lâu, mười cái bát đã chứa đầy máu của tôi, đồng thời vết thương của tôi đã lành.
Tôi khoát tay áo, vội hỏi Tạ Phong Tiêu: "A Viễn, chuyện này không sao chứ?"
Tạ Phong Tiêu liếc nhìn vết máu trên bàn, dưới mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt, nói: "Không sao."
Nói xong, Tạ Phong Tiêu lấy trong túi ra một chiếc đĩa.
Thoạt nhìn, chiếc đĩa đó trông hơi giống chiếc đĩa ném trong thể thao, nó có kích thước tương đương và nó được làm bằng kim loại.
Chỉ là, ở giữa đĩa này có khắc một bức tranh phiếm, toàn bộ đĩa đều khắc âm dương, có rất nhiều rãnh, Tạ Phong Tiêu đã đổ máu của tôi vào những rãnh đó.
Khi máu của tôi đổ vào, bức tranh trừu tượng ở giữa đột nhiên quay.
Nhìn chiếc đĩa này, tôi chợt thấy hơ kì lạ.
Tạ Phong Tiêu nói với tôi rằng anh ấy cần mười bát máu, nhưng tôi xem đĩa này, rãnh không sâu, mười bát máu cũng không chứa hết được.
Ngay sau đó, câu hỏi của tôi được trả lời.
Tôi thấy sau khi máu chảy vào rãnh đĩa thì chảy liên tục về phía trước, cuối cùng chảy vào hai huyệt Âm Dương Bát Quái rồi biến mất.
“Đây là la bàn máu.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi Tạ Phong Tiêu giải thích, “Là do sư phụ đưa cho tôi, người cần lấy máu của một cô gái thuần âm, có thể giúp ông ấy tìm ra vị trí của hồn ma em muốn tìm. "
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tạ Phong Tiêu nói về sư phụ của anh ấy, tôi có chút tò mò, nhưng vì nhớ tới sự an nguy của Ngô viện trưởng nên không hỏi thêm gì nữa.
Tạ Phong Tiêu trong một hơi đổ mười bát máu, la bàn quay càng lúc càng nhanh.
Khi bị sơ đồ bát quái này hấp thụ đến giọt máu cuối cùng, Tạ Phong Tiêu rốt cuộc nói: "Đi thôi."
Tôi nhanh chóng ôm chiếc la bàn này cùng anh ta lên một chiếc ô tô.
Khi xe di chuyển, kim trên la bàn sẽ luôn đổi hướng, Tạ Phong Tiêu không ngừng nhìn la bàn rồi nói với tài xế hướng di chuyển.
Lái xe đi được khoảng nửa giờ, Tạ Phong Tiêu đột nhiên nói: "Lái xe, dừng lại đi”
Lái xe từ kính chiếu hậu nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ, vẻ mặt có chút chột dạ, "Cậu có chắc muốn xuống đây không?"
“Không sai.” Tạ Phong Tiêu nói dứt khoát.
Người lái xe dừng lại, và ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe, anh ta phóng xe đi nhanh chóng.
Tôi ra khỏi xe và nhận ran gay đây là nơi nào, và tôi hiểu ngay tại sao vừa rồi tôi lại sợ hãi như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.