Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, cả một hành lang dài khoảng mấy chục mét, tổng cộng chỉ có một chiếc đèn, không những thế còn là đèn vàng, có hơi tối tăm, khiến cho cả dãy hành lang trông thật ảm đạm. Chúng tôi bước vội ra ngoài, nhưng khi tới gần bên dưới ngọn đèn đó, chúng tôi đột nhiên nhìn thấy vách tường bên cạnh có một bóng người!
“Á!” Hồng Hà sợ hãi núp ra phía sau lưng tôi.
Tôi cũng không dám bước tiếp về phía trước, chỉ có thể to gan nhìn kỹ về phía cái bóng kia.
Rõ ràng là hành lang phía dưới đèn trống hoác, chẳng có cái gì cả, nhưng trêи bức tường lại phản chiếu một cái bóng. Nhìn thoáng qua cái bóng đó rất giống hình người, nhưng nhìn kỹ, tôi đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
Tôi nhìn lâu thật lâu mới chợt nhận ra. Là bả vai! Bóng “người” này có bả vai không giống với người bình thường, mà lại buông thống xuống, giống như…
Giống như là bị treo lên. Tôi bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng nắm lấy vòng ngọc của Tiết Xán và kéo Hồng Hà chạy nhanh về phía trước. Không có điều gì xảy ra.
Chúng tôi vừa rời khỏi hành lang của phòng luyện đàn thì lập tức chạy như điên xuống thang, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo mình. Chạy thẳng một mạch tới quảng trường đông người tụ tập, hai chúng tôi mới dừng lại thở hồng hộc.
“Tố Tố.” Hồng Hà vừa khóc nức nở vừa nói: “Phòng đàn… Trong phòng luyện đàn thật sự có ma!”
“Sau này cậu đừng tới chỗ đó, muốn luyện đàn thì tới phòng tập của câu lạc bộ các cậu ấy.” Tôi dặn dò.
Hồng Hà nghĩ lại mà sợ, gật đầu.
Khi chúng tôi quay về ký túc xá, Phương Tình đã trở lại. Chúng tôi kể cho cô ấy nghe chuyện phòng luyện đàn, cô ấy liền mắng một trận rồi mới nói: “Cậu nói là treo cổ hả Tổ Tổ? Mẹ nó chứ, tớ nhớ ra rồi, tớ nghe nói Kim Uyển Uyển đã tự sát bằng cách thắt cổ đó!”
Tôi rùng mình một cái: “Sao cậu biết?” “Tớ nghe bạn học lớp bên nói, vợ của bạn của em rể của bạn của anh họ của mẹ cậu ấy hình như là cảnh sát phụ trách vụ tự sát của Kim Uyển Uyển.”
Tôi thấy nguồn tin phát r không đáng tin như vậy, cũng lười nói nhiều, chỉ bảo: “Cho dù có là thế nào, miễn không liên quan gì tới chúng ta là tốt rồi.”
Nói tới đây, tôi liền an ủi Hồng Hà đang run rẩy đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi bị Phương Tình và Hồng Hà ra sức lay tỉnh giấc.
“Đừng ngủ nữa! Cậu mau dậy đi An Tối! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tôi mở to đôi mắt còn nhập nhèm, còn chưa kịp nói gì thì Phương Tình đã ném điện thoại di động của cô ấy cho tôi.
Tôi nhận ra thứ cô ấy cho tôi xem, là một chủ đề trêи diễn đàn của trường.
Trong chủ đề đó chứa một video, Phương Tình ấn một cái, video bắt đầu chạy. Khung cảnh trong video hơi tối tăm, nhưng tôi láng máng cảm thấy hơi quen thuộc.
Trong video có một đám người, hầu hết đều là nữ sinh, dường như đang vây quanh một ai đó, miệng không ngừng kêu gào ầm ĩ.
“Đồ chết tiệt! Đi chết đi! Mày mà có tư cách tham gia thi đấu sao?”
“Đúng vậy! Mày cho rằng ngủ với thầy giáo là
có thể bước vào câu lạc bộ của chúng tao sao? Mày đi mà nằm mơ!”
“Loại đàn bà bẩn thỉu chỉ biết ngủ với đàn ông! Thứ đàn bà ɖâʍ đãng muôn vàn kẻ cưỡi!”
Đám người trong video mắng chửi rất khó nghe, còn không ngừng đá đấm vào người bị vây ở giữa.
Người vị bao vây tấn công kia ngồi chồm hỗm trêи mặt đất, co đầu rụt cổ, ôm đầu thật chặt, không thể thấy rõ gương mặt. Chỉ có thể láng máng nhận ra đó là một cô gái mặc một bộ váy trắng, yên lặng chịu sự măng chửi và đánh đập của mọi người.
Tôi vừa định hỏi Phương Tình nữ sinh bị bắt nạt này là ai, đã nghe thấy tiếng người trong video tiếp tục mắng chửi: “Kim Uyển Uyển, đồ lẳng lơ không biết xấu hổ như mày, mau chết đi!”
Tôi ngây người, sợ hãi nhìn về phía Phương Tình và Hồng Hà, câu hỏi trong đầu tôi như núi lửa phun trào, nhưng tôi vẫn hỏi điều quan trọng nhất: “Cái này… Đây là nguyên nhân Kim Uyển Uyển tự sát?”
“Chắc vậy.” Phương Tình nói với sắc mặt nghiêm trọng: “Video này có đề ngày, ngày đó cũng chính là hôm Kim Uyển Uyển tự sát, chắc là vừa quay xong video này không bao lâu thì Kim Uyển Uyển đã tự sát rồi.”
Những người trong video vẫn tiếp tục đánh đập chửi rủa Kim Uyển Uyển, tôi xem video, không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng lúc tôi bị bao vậy ở tòa nhà khoa thiết kế ngày trước. Người chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không hiểu được cảm giác đau đớn đáng sợ này đâu.
Lại nhớ tới cô gái trong phòng thi, trông dáng vẻ không giống như loại con gái lăn lộn xã hội, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật đau lòng.
“Các cậu có biết, những người bắt nạt Kim Uyển Uyển trong video này là ai không?” Tôi hỏi.
Phương Tình lắc đầu, nhưng Hồng Hà vẫn luôn im ắng ở bên cạnh, đột nhiên rụt rè lên tiếng: “Tớ biết.”
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Hà, phát hiện sắc mặt cô ấy đã nhợt nhạt đáng sợ. “Bọn họ… Bọn họ là những đàn anh đàn chị khóa trêи ở khoa dương cầm chúng tớ..” Cô ấy cúi đầu, thì thầm: “Video này được quay ở phòng luyện đàn.”
Tôi hoàn toàn ngây dại. Thảo nào tôi cảm thấy khung cảnh trong video này nhìn quen mắt như thế, rõ ràng chính là phòng đàn ngày hôm qua mà!
Nhớ lại cái bóng lúc đi qua hành lang phòng luyện đàn kia, tôi thầm sợ hãi. E rằng đó chính là bóng của Kim Uyển Uyển.
Cô ấy phải chịu bắt nạt ở phòng luyện đàn, vậy nên cuối cùng mới lựa chọn căn phòng đó là nơi chấm dứt sinh mạng của mình?
“Hồng Hà, cậu có biết cuộc thi Kim Uyển Uyển muốn tham gia mà đám người này nhắc tới trong video là gì không?” Tôi hỏi.
Vẻ mặt Hồng Hà như sắp bật khóc, nói: “Cuộc thi mà bọn họ nói chắc là cuộc thi đàn dương cầm dành cho sinh viên đại học tháng này, mỗi trường chỉ có một người tham gia. Nghe nói trước đó rất nhiều đàn anh đàn chị đã tranh giành gay gắt vì muốn có tên, chắc Kim Uyển Uyển cũng là ứng viên.”
Tôi sững sờ: “Vậy Kim Uyển Uyển cũng thuộc câu lạc bộ của các cậu sao? Sao trước đó chưa từng nghe cậu nhắc tới.”
Hồng Hà khóc lóc lắc đầu: “Không phải, Kim Uyển Uyển không phải người của câu lạc bộ chúng tớ, nhưng bản thân cô ấy cũng là học sinh hệ âm nhạc, bởi vậy muốn tham gia dự thi cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy thầy giáo mà họ nói tới là ai?”
“Nếu tớ đoán không lầm, hẳn là thầy giáo của câu lạc bộ chúng tớ, thầy Đổng, danh sách dự thi lần này do thầy ấy quyết định.”
“Đổng Chí Ngạo?” Tôi còn đang ngạc nhiên, đã thấy Hồng Hà gật đầu.
Đổng Chí Ngạo là thầy giáo khá nổi tiếng trong trường chúng tôi, mặc dù ở khoa âm nhạc nhưng khoa quảng cáo như tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu. Lý do nổi tiếng của ông ta rất đơn giản, chỉ một chữ thôi, đẹp.
Ông ta mang một phần tư dòng máu Pháp, đường nét góc cạnh, khí chất hớp hồn rất hợp với đàn dương cầm, không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường chúng tôi đã bị ông ta mê hoặc đến ngất lên ngất xuống.
Thầy giáo vạn người mê như vậy, chẳng lẽ lại có quan hệ với Kim Uyển Uyển như những người trong video nói.
“Kim Uyển Uyển và thầy Đổng… có quan hệ gì không?” Tôi không nhịn được lại hỏi.
Hồng Hà không biết, nhưng lần này Phương Tình lại phát huy bản lĩnh ngồi lê đôi mách của chính mình, lập tức nói: “Chuyện này tớ từng nghe nói qua, dường như thầy Đổng đối xử cực kỳ tốt với Kim Uyển Uyển, việc Kim Uyển Uyển bị người ta bắt nạt, phần lớn nguyên nhân hình như là vì nữ sinh khác ghen tỵ cô ấy được đi bên cạnh thầy Đổng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.