Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lưu Tử Hạo lúc xanh lúc trắng, anh ta biết mình không thể nào lay chuyển Tiết Xán, đành nhìn về phía tôi.
“An Tô, Nhân Nhân tốt xấu gì cũng là em của cô! Làm sao cô có thể tàn nhẫn với cô ấy như thế được…”
“Đi ra ngoài” Lưu Tử Hạo mới nói được nửa chừng, đã bị Tiết Xán ngắt lời. Cùng lúc đó, Tiết Xán chầm chậm đứng dậy, trong ánh mắt toát lên sự nguy hiểm: “Lưu Tử Hạo, cậu không có tư cách cầu xin An Tô, cút ngay đi”
Giọng nói của Tiết Xán lạnh lùng như vậy, thậm chí còn mang theo cá sát khí, khiến Lưu Tử Hạo sợ tới mức toát mồ hôi trán. Cuối cùng anh ta cũng không dám nói thêm câu nào, chân nam đá chân chiêu rời khỏi văn phòng. Tôi hơi cau mày nhìn Tiết Xán: “Rốt cuộc anh đã đưa An Nhân tới chỗ nào vậy?”
“Am ni cô trêи núi” Tiết Xán chẳng buồn ngẩng đầu, thản nhiên đáp.
Am ni cô?
Tôi đã bị sốc. Tiết Xán không hổ là con quý già từ chín trăm năm trước, cách thức xử lý này cũng sặc mùi thời xưa.
Tiết Xán bắt đầu xem hợp đồng, tôi biết hắn không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn bắt đầu xử lý công việc của mình.
Công ty có phần mềm trò chuyện riêng, và tôi đã thấy hình đại diện của Farley đột nhiên lóe sáng.
“Tiểu Tố, em cũng sắp hết năm thứ tư đại học rồi, luận văn tốt nghiệp của em tính làm về cái gi?”
“Em chưa nghĩ ra, bậc thầy thiết kế anh đây có sáng kiến gì không?”
“Hay là tham gia một cuộc thi toàn quốc đi? Vừa có thể dự thi, cũng xem như làm bài tập.”
Tôi ngạc nhiên. Bốn năm học đại học, tôi mới chỉ tham gia những cuộc thi trong trường, quả thực chưa từng tham gia những cuộc thi lớn tầm cỡ quốc gia.
Nói không muốn tham gia rõ ràng là lừa người, chỉ là tôi cảm thấy mình chưa đạt tới trình độ này. Farley ở bên kia, nói chính xác hơn là Tạ Phong Tiêu, đã nhanh chóng gửi tới một liên kết. “Tham gia cái này đi, anh sẽ hướng dẫn em”
Tôi mở liên kết và ngay lập tức nhận ra đây là cuộc thi thiết kế quảng cáo dành cho sinh viên đại học lớn nhất trong nước.
“Cuộc thi này quá khó rồi, em chắc chắn không tham gia được đâu”
“Chưa bắt đầu đã rút lui bỏ cuộc là? Sự nhiệt tình ngày trước của em đâu rồi? Dù sao đi nữa, thua cũng không mất miếng thịt nào đâu”
Tôi do dự một lát, cuối cùng cũng gửi tin nhắn sang: “Được, em tham gia”
Tạ Phong Tiêu lập tức gửi tới một đống biểu cảm vui vẻ. “Chiều tối hôm nay có buổi họp báo cuộc thị, chúng ta cùng đi chứ”.
Tôi sững sờ. Nếu đã muốn tham gia, tôi đương nhiên cũng muốn quan tâm nghiêm túc, nhưng sợ là cái tên Tiết Xán kia sẽ không chịu thả tôi đi.
“Em có đi hay không đấy?” Tạ Phong Tiêu ở bên kia lại thúc giục một câu.
Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gửi tin: “Đi, anh tới đón em lúc ba giờ ở cửa tập đoàn Tiết Thị nhé”
Lúc hai giờ bốn lắm phút chiều, tôi theo Tiết Xán bước vào phòng họp.
Khi cuộc họp sắp bắt đầu, tôi đột nhiên củi người xuống và kêu “ui da” một tiếng. “Em sao vậy?” Tiết Xán nhíu mày nhìn về phía tôi.
“Tôi đau bụng” Tôi ra vẻ đau đớn ôm bụng, nói với hắn bằng vẻ mặt đau khổ.
Để gia tăng tính chân thực cho kỹ năng diễn xuất của mình, tôi còn lén thoa một chút phấn lên môi, nhìn rất nhợt nhạt. Sắc mặt quả thật không tốt. Tiết Xán thật sự bị lừa: Tôi đua em đi bác sĩ.
Nói tới đây, không ngờ hắn lại muốn hủy cuộc hop.
“Đúng! Tôi vội vàng ngăn cản: “Hán là tôi ăn phải thứ gì ôi thiu thôi, tôi ra ngoài đi là được rồi.
Nói xong, tôi chạy khỏi phòng họp nhanh như chớp.Chạy tới hành lang, tôi còn lo lắng quay đầu nhìn một cái.
Tốt lầm, Tiết Xán không đi theo tôi!
Vừa rời khỏi hành lang phòng họp, tôi lập tức không giả vờ đau nữa, bước nhanh như bay xuống cầu thang.
Vừa ra tới cửa, tôi đã thấy chiếc xe Lamborghini hào nhoáng của Tạ Phong Tiêu. Tôi ngồi vào xe nhanh như chớp, vội vàng nói: “Đi mau!” Vẻ mật Tạ Phong Tiêu cực kỳ nghi ngờ. “Chi la đi xem buổi họp báo, sao phải giống như đi ăn trộm vậy?”
“Đừng để Tiết Xán nhìn thấy! Đi mau đi!” Tôi tiếp tục thúc giục anh ta.
Tạ Phong Tiêu vừa lái xe vừa cau mày: “Anh ta làm sao? Không phải hai người muốn hủy bỏ đám cưới ma sao?”
Biểu cảm của tôi gượng gạo, nhưng tôi vẫn kế cho Ta Phong Tiêu nghe những lời Tiết Xán đã nói. Sắc mặt Tạ Phong Tiêu liền trở nên khó chịu.
“Anh ta không hủy bỏ đám cưới ma với em nữa? Vây anh ta muốn thế nào? Quấn lấy em cả đời hay sao?”
Anh đừng kϊƈɦ động” Tôi nhíu mày “Hắn chi lo lắng em gặp chuyện không may thôi.”
Tôi kể cho Tạ Phong Tiêu nghe những chuyện về người nhà họ Ninh.
Tạ Phong Tiêu cau mày “Vậy thi sao? Chẳng lẽ vì người nhà họ Ninh, mà cả đời này em phải ở bên Tiết Xân sao?” “Chuyện nhà họ Ninh… Nhóm người Tiết Xán cũng đang nghĩ cách xử lý, hẳn là một thời gian nữa sẽ có kết quả thôi” Tôi đáp, nhưng giọng điệu cũng có vẻ không chắc chắn.
Tạ Phong Tiêu cười nhạt một cái, không nói thêm gì nữa. Nhưng một lát sau, anh ta đột nhiên cất tiếng: “Tiểu Tố, hắn đã chạm vào em chưa? Cơ thể tôi cứng đờ, không ngờ ràng Ta Phong Tiêu lại hỏi tôi chuyện
Tôi không muốn lừa dối anh ấy, nên đã cắn môi, gật đầu.
Két két!
Chiếc xe lập tức bị lệch phương hướng, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai. Nhìn thấy chúng tôi suýt chút nữa va vào chiếc xe bên cạnh, tôi không khỏi hoảng sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch.
Nhưng may là tay lái của Tạ Phong Tiêu rất chắc, vào giây cuối cùng anh ta đã quay vô lăng và trở lại con đường lúc trước. Những người ngồi trong chiếc xe bên cạnh tức giận đến mức bấm còi inh ỏi, có người còn hạ kinh xe, giơ ngón tay giữa về phía chúng tôi.
Chỉ có Tạ Phong Tiêu hoàn toàn không để ý tới, chỉ tiếp tục lài xe với sắc mặt u ám. Tôi nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, nhìn về phía Tạ Phong Tiêu, tôi định nói mấy câu với anh ta, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của anh thì bỗng nhiên không nói nổi nên lời.
Cho dù là A Viễn ngày trước, hay là Tạ Phong Tiêu hiện tại, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh ấy. quả thực rất đáng sợ…
Suốt quãng đường sau đó, cả hai chúng tôi đều không nói một lời, bầu không khí trong xe ngột ngạt đến đáng sợ.
Cuối cùng chiếc xe đã tới bãi đậu xe dưới lòng đất của buổi họp báo, tôi vừa chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng. Tôi hơi sững sờ, đẩy cửa ra liền phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.
“A Viễn, xe của anh làm sao vậy.”
Tôi quay đầu, định hỏi Tạ Phong Tiêu sao lại thế thì bỗng nhiên, tôi bị đè mạnh vào lưng ghế.
Tôi trợn tròn mất, nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tấc với vẻ khó tin.
Khuôn mặt Tạ Phong Tiêu lúc này căng cứng, ánh mắt anh lóe lên vô cùng nguy hiểm. Tôi cảm nhận được bầu không khí trong xe không ngừng nóng lên, giãy giụa muốn trốn tránh, nhưng hai cánh tay mạnh mẽ của anh đã giam cầm bên sườn tôi, khiến tôi không thể lùi lại.
“An Tố” Anh cất giọng trâm thấp: “Rốt cuộc là Tiết Xán không cho em đi, hay chính em không muốn rời đi?”
“Anh nói cái gì?” Vẻ mặt tôi sợ hãi: “Tại sao em lại có thể không muốn rời khỏi hắn?”
“Ai mà biết được? Tạ Phong Tiêu cười nhạt: “Dù sao thì cơ thể hay trái tìm của em cũng đều đã thuộc về hån roi.”
“Anh.” Tôi hơi khó chịu vai nhân lời Tà Phong Tiêu nói, vừa định lên tiếng, thì một ánh sáng đột nhiên xuyên qua tấm trước xe. Tôi nhìn thấy bên ngoài, áo thứ gió đang chớp chớp.
Bên ngoài có người!
Tôi hoảng sợ, vội vàng dùng hết sức lực toàn thân để đẩy Tạ Phong Tiêu từ trêи người tôi ra.
“A Viễn, anh đừng làm loạn!”
Nhưng tôi không ngờ, những lời này của mình càng chọc giận Tạ Phong Tiêu,
Khuôn mặt anh ấy căng cứng, càng ra sức ép tôi vào lưng ghé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.