Chương trước
Chương sau
Sau khi pháo hoa kết thúc, tôi và Tiết Xán chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Ngô Vũ đã ngủ say, tôi sợ làm phiền nên không định quay về phòng cô ấy ở.
Nhưng tôi cảm thấy với tâm trạng hôm nay của bản thân, cũng chẳng thể nào ngủ cùng Tiết Xán được, liền đi ngủ ở căn phòng trống còn lại.
Lần đầu tiên, Tiết Xán không ngăn tôi lại.
Tôi tắm xong đi ra, đã thấy Tiết Xán đang dán những lá bùa vàng khắp cả căn phòng.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi lau tóc bước tới.
“Bố trí kết giới.” Tiết Xán đáp: “Hôm nay tôi bị thương, cần phải nghỉ ngơi, không có cách nào bảo vệ hai người được, vậy nên phải lập nhiều kết giới, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ tỉnh lại”
Tôi gật đầu, hiểu rằng việc nghỉ ngơi mà Tiết Xán nói tới cũng giống như lần trước ở trại trẻ mồ côi, là hẳn bước vào một trạng thái giống như hôn mê.
Sau khi Tiết Xán chuẩn bị xong kết giới, chúng tôi liền ai về phòng người nấy.
Nhưng tôi vừa mới năm xuống, bỗng nhiên nghe thấy bức tường phía căn phòng bên trái kêu bịch một tiếng!
Tôi hoảng hốt, bật dậy khỏi giường.
Căn phòng bên trái là phòng của Tiết Xán! “Tiết Xán!” Tôi hoảng hốt chạy vào phòng Tiết Xán.
Nhưng vừa bước chân vào, tôi liên ngẩn cả người.
Tôi nhìn thấy Tiết Xán mặc áo choàng tảm, đứng ở trêи giường với gương mật tái mét.
“Tiết Xán, anh làm sao vậy?” Tôi nhịn không được hỏi, nhưng vừa mới bước vào căn phòng, hẳn ta liền hét lên: “Em đừng tới đây!”
Tôi hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi nhìn quanh cãn phòng nhưng chẳng thấy thứ gì cả.
Tiết Xán không trả lời tôi, chỉ nhìn chăm chắm vào một cái chân giường.
Đột nhiên, gương mặt hắn căng thẳng và nhảy thẳng từ trêи giường lên bệ cửa sổ.
Tôi ngẩn người, cuối cùng cũng không nhịn được mà bước tới, nhìn lướt qua bên đưới mặt đất.
Tôi lập tức nhận ra tại sao Tiết Xán lại sợ như vậy.
Trong góc có một con nhện chân đốm rất to.
Tôi lập tức với lấy quyển tạp chí ở bên cạnh.
“An Tố! Em định làm gì!” Tiết Xán ở bên cạnh quát lên.
“Giúp anh ném con nhện này đi” Tôi bình tĩnh đáp lại rồi đi tới, dùng hai quyển tạp chí kẹp con nhện đó lên, sau đó quăng ra ngoài cửa số.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, tôi ném hai quyển tạp chí vào thùng rác.
“Không còn nhện nữa, tôi quay về phòng ngủ đây Tôi phủi phủi đít quần chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng còn chưa đi tới bên cửa, tay của tôi đột nhiên bị lôi lại một cách ngang ngược.
Giây tiếp theo, tôi ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại.
“Tiết Xán!” Tôi giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Tiết Xán đã chống tay bên người tôi và cúi người xuống, giam cầm tôi dưới cái bóng của hắn.
“Không được đi” Hắn nhìn tôi, mở miệng nói với vẻ mặt bá đạo: “Ở lại ngủ cùng tôi, tôi sợ nhện” Tôi cạn lời.
Lần đầu tiên tôi thấy sợ nhện là lý do đúng lý hợp tình như thế.
“Nhưng con nhện đã biến mất rồi” “Nếu còn con khác thì phải làm sao bây giờ!” Tôi tức đến nỗi hận không thể đá cho hắn một cái.
“Có nhện thì anh lại gọi tôi!” Tôi miễn cưỡng kìm nén cảm xúc nói: “Hoặc là anh đổi phòng khác đi”
“Đổi phòng khác không biết chừng cũng có nhện thì sao!” Đôi khi Tiết Xán có sự cố chấp thật đáng sợ đối với những chuyện mà hắn đã nhận định: “Dù sao em cũng nhất định phải ở lại!” Dứt lời, hắn không hề có ý định tiếp tục thảo luận với tôi, mà nằm ngay xuống, hai tay bá đạo ôm lấy tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, đã thấy hắn nhảm nghiền mắt lại, vẻ mặt như chuẩn bị đi ngủ.
Hàng mi vừa dày vừa dài, chiếc mũi anh tuấn, gò má như điêu khắc.
Trái tim tôi lại nảy lên.
“Không được!” Tôi dùng tay đẩy hẳn ra: “Tôi có thể ngủ ở ghế sô pha!” Trong căn phòng còn có một chiếc sô pha rất rộng rãi, tôi ngủ ở đó cũng sẽ không khó chịu.
Cảm nhận được sự giãy giua của tôi, Tiết Xán hé mắt, đôi mắt đen thâm trầm.
Giây tiếp theo, hẳn càng ôm chặt lấy tôi hơn.
“An Tố” Giọng nói của hản khàn khàn vang lên bên tai tôi:
“Em còn lộn xộn nữa, tôi sẽ không thể bảo đảm mình có thể giữ lời hứa không động vào người em đâu.” Tôi bỗng nhiên bối rối.
Đệch. Sao lại có thể nuốt lời dễ dàng như thế chứ! Quả nhiên dù là đàn ông hay nam quỷ, đều là thứ động vật tư duy bẵng nửa thân dưới! Tôi lập tức không dám cử động, ngoan ngoãn näm yên.
Tiết Xán hôm nay hẳn là đã tiêu hao rất nhiều quý lực, chỉ trong chốc lát, tôi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn vang lên bên tai.
Hắn bước vào trạng thái ngủ đông rồi.
Tôi cẩn thận nghiêng đầu, vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hẳn lại đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Tôi không tự chủ được mà đưa tay vuốt ve gương mặt hoàn hảo của hẳn, giống như muốn phác thảo lại gương mặt này.
Tại sao…
Rõ ràng anh không thích tôi,
Vậy thì xin anh, đừng làm lòng tôi hỗn loạn nữa…
Tôi chua xót rụt tay lại, nâng tay đẩy vòng tay đang giam cầm tôi của Tiết Xán ra.
Tiết Xán ngú rất ngon lành, tôi tránh khỏi hắn rồi đứng dậy lấy một tấm chăn từ trong tú quần áo, tắt đèn và đi tới sô pha cuộn mình nằm ngủ.
Tôi không nhớ rõ bản thân mình đã ngủ từ bao giờ, chỉ cảm thấy trong giấc mơ màng, cơ thể bỗng nhiên thấy lạnh.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ của miền nhiệt đới xuyên qua ô cửa sổ, chiếu bỏng mí mắt tôi.
Chết tiệt, sao hôm qua lúc ngủ tôi có thể quên kéo rèm cửa sổ lại chứ.
Tôi thầm oán trách mình, mắt cũng chưa mở đã định đứng dậy kéo rèm cửa lại.
Nhưng tôi vừa đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện cơ thể mình nặng tu.
Sao lại như vậy? Tôi hoài nghi mở mắt ra.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thở nổi đang nằm ngủ.
Tôi sững sờ chừng ba giây, rồi mới kịp phản ứng lại! “Tiết Xán! Tại sao anh lại ở chỗ này!” Tôi buột miệng thốt lên, muốn đẩy Tiết Xán đang nằm trêи người tôi ra theo bản năng.
Nhưng Tiết Xán chỉ hơi nghiêng người sang một bên, càng dùng sức ôm chặt tôi vào trong lồng ngực.
Dán lên cơ thể lạnh như băng của hắn khiến lòng tôi vô cùng hỗn loạn.
Không phải đêm qua tôi đã tự chạy tới sô pha ngủ sao? Tại sao Tiết Xán lại ngủ ở bên cạnh tôi? Tròng mắt tôi đảo nhanh một lượt, quả nhiên thấy mình vẫn đang nằm trêи ghế sô pha.
Tôi ngây người.
Tiết Xán vậy mà lại nhân lúc tôi ngủ say, bày đặt không thèm ngủ trêи giường vừa lớn vừa mềm, mà chạy tới sô pha ôm tôi ngủ.
Trong lúc tôi đang lơ đếnh thì Tiết Xán từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, gương mặt đẹp trai của hẳn ở dưới ánh mặt trời giống như được dát một lớp vàng.
“Chào buổi sáng” Hắn thì thầm, giọng nói khàn khàn hơi lười biếng, gợi cảm chết người.
Trái tim của tôi không khỏi lỡ một nhịp.
“Anh, sao anh lại ở đây!” Tôi bối rối nói: “Có chăn ấm giường êm còn bày đặt không ngủ, sao lại tới sô pha này chứ!” Tiết Xán hơi hơi nheo mắt lại, trêи tay hơi dùng sức bỗng chốc thu hẹp khoáng cách giữa tôi và hẳn.
“Câu hỏi này là tôi hỏi em mới đúng chứ?” Tiết Xán hắng giọng hỏi: “Hôm qua là người nào nhân lúc tôi không chú ý mà lén lút chạy tới ghế sô pha?” “Tôi..” Tôi không thể giải thích lý do, chỉ có thể giấy giụa trong lồng ngực hắn: “Anh buông ra, tôi muốn đứng dậy” Khoảng cách hiện tại giữa tôi và Tiết Xán thật sự quá gần gũi, khiến tôi cảm thấy trái tim mình sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng, bởi vậy mới ra sức giãy giụa, không hề nhận ra cơ thể của bản thân luôn cọ sát vào người hắn.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy Tiết Xán rêи khẽ một tiếng.
Âm thanh này cực kỳ mờ ám.
“An Tố” Hẳn bất ngờ nghiêng người, đè tôi ở dưới cơ thể mình và nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đen của hắn tràn ngập.
hơi thở nguy hiểm: “Chẳng lẽ em không biết, đàn ông nhạy cảm nhất vào buổi sáng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.