Gương mặt của tôi liền đỏ lựng cả lên.
“Làm sao có thểi”
Tôi dùng sức đẩy lồng ngực vừa rắn chắc
như đá cẩm thạch vừa lạnh như băng của
Tiết Xán ra, vốn tưởng rằng sẽ không đẩy
nổi, nhưng không ngờ hắn lại đột ngột
buông lỏng tôi ra. Tôi bị phản lực đẩy
ngược lại liên ngã nhào xuống chiếc giường phía sau.
Giường của nhà trưởng thôn có hơi cũ,
bỗng nhiên phát ra tiếng cót két.
Tôi vội vàng muốn rời khỏi chiếc giường,
nhưng Tiết Xán đã nghiêng người tiến tới
và đè tôi xuống.
“Anh! Anh làm cái gì thết”
“Nương tử, không phải nàng nói muốn ta
nghỉ ngơi cho tốt sao?” Cơ thể của Tiết Xán
đè xuống người tôi một chút: “Bây giờ ta
đang chuẩn bị nghỉ ngơi đây”
“Anh anh anh… Anh cứ nghỉ ngơi tốt đi
nha… tôi đi trước..” Tôi giãy giụa muốn
đứng dậy, nhưng Tiết Xán đã dùng đôi chân
dài và hai tay của hắn để giữ chặt tôi lại.
“Nàng đi rồi, ta làm sao có thể nghỉ ngơi
được?” Tiết Xán cười mập mờ, môi hắn kề
sát bên tai tôi: “Mà nương tử này, lần trước
ở khách sạn nàng vẫn chưa trả lời ta, sau
khi ta lấy lại được thân thể, cảm giác có gì
khác biệt không?”
“Anh…” Tôi xấu hổ tới nỗi một câu cũng
không nói nổi thành lời.
“Sao vậy? Có phải không nhớ rõ nữa rồi
không? Được, vậy vi phu sẽ giúp nàng nhớ lại”
Tiết Xán càng lúc càng tới gần tai tôi, trong
lúc hắn nói, hơi thở đều thổi vào tai, tê tê
dại dại, giống như có dòng điện chạy qua
người, khiến cho cơ thể tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/795718/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.