Tôi nhìn thấy trong mỗi cái nhũ đá hơi mờ này đều cất giấu một xác chết trẻ conl Phóng tâm mắt nhìn xung quanh, trong hang động này có khoảng mấy trăm cái xác trẻ conl Tất cả những đứa bé đó đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giống như bị đóng băng lại rồi giam giữ trong khối nhũ đá, sắc mặt trắng bệch, hai con mắt trợn tròn xoe, trêи người vẽ đầy phù chú. Tiết Phong cũng nhìn thấy, vẻ mặt kinh hãi: “Cái này… Đây rốt cuộc là cái gì?” Tiết Xán không trả lời, nhưng đại sư Thừa Ảnh bỗng dưng thay đổi sắc mặt, sợ hãi hô lên: “Chẳng lẽ… những thứ này chính là trẻ nam trẻ nữ mà nhà họ Ninh đã giết hại từ chín trăm năm trước?” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Đúng vậy” Tiết Phong ngạc nhiên nhìn những đứa bé này, ngây người một lát rồi mới hắng giọng nói: “Nhưng… nhưng mà… trong lịch sử gia tộc của nhà họ Tiết rõ ràng đã viết, năm đó dòng họ Ninh dùng thân xác của những đứa trẻ nam nữ này để nuôi quỷ vật, bởi vậy nên hài cốt của chúng đã không còn mà?” Nụ cười nhạt của Tiết Xán càng sâu hơn: “Chỉ có thể giải thích rằng, chín trăm năm trước, chúng ta đã bị nhà họ Ninh lừa” “Ý ngài là sao?” “Chín trăm năm trước, khi tôi đánh vào nhà họ Ninh cũng không thấy bất kỳ xác chết trẻ nhỏ nào, chỉ tìm thấy những con ác quỷ bọn họ nuôi trong nhà. Ngày trước chúng tôi cho rằng, người nhà họ Ninh đã đem những đứa trẻ kia cho ác quỷ ăn, nhưng giờ đây xem ra, bọn họ đã cố ý cất giấu xác chết của những đứa trẻ này” Vẻ mặt Tiết Phong chợt bừng sáng, như đã kịp nhận ra điều gì: “Ý của ngài Tiết Xán là người nhà họ Ninh cố ý làm nhà họ Tiết nhầm lẫn?” “Đúng vậy, e rằng người nhà họ Ninh đã biết nhà họ Tiết chúng ta sẽ hợp sức tấn công, bởi vậy đã đem mấy con ác quỷ ra che mắt, không những thế còn giấu những đứa trẻ này đi” Tiết Xán nói: “Ban đầu tôi đã cảm thấy toàn bộ quá trình nhà họ Tiết tới bắt họ Ninh quá đỗi dễ dàng, có thể nói là không cần tốn nhiều công sức. Nay xem ra, người nhà họ Ninh đã cố ý” Tôi hoảng sợ. Người nhà họ Ninh cố tình để Tiết Xán giết chết cả nhà bọn họ? Tại sao? Là để che giấu hài cốt của những đứa trẻ này sao? “Tại sao người nhà họ Ninh phải dốc sức cố gắng che giấu hài cốt của những đứa trẻ này?” Tiết Phong nói ra nỗi hoài nghi của tôi. Tiết Xán trầm ngâm nhìn những nhũ đá kia, nói: “Có lẽ là không muốn chúng ta biết được mục đích thật sự của bọn họ khi giết hại những đứa trẻ này?” “Là mục đích gì?” Tiết Phong hỏi tới cùng. Tiết Xán không trả lời, chỉ đột nhiên giơ tay lên. Một cơn gió lạnh dữ dội ùa tới, khối nhũ đá ở gần chúng tôi nhất bỗng nhiên rơi xuống râm một tiếng. Nhũ đá nhanh chóng vỡ tan ra, cái xác bị phong ấn ở bên trong rơi bẹp xuống mặt đất. Không có khối nhũ đá kia che phủ bên ngoài, chúng tôi mới phát hiện ra những phù chú trêи xác chết kia đều có màu đen. Tiết Phong vừa nhìn lướt qua phù chú, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Đây là phù chú của thuật hồi hồn?” Đại sư Thừa Ảnh bình thản lắc đầu đáp: “Không phải, đây không phải thuật hồi hồn. Nó giống loại phù chú trêи xác chết mà chúng ta đã nhìn thấy ở cục cảnh sát” Sắc mặt chúng tôi đều thay đổi. “Có nghĩ là, từ chín trăm năm trước, người nhà họ Ninh đã thực hiện pháp thuật này?” Tiết Phong suy đoán: “Nhưng tại sao phù chú trêи xác chết này lại có màu đen?” “Bởi vì chín trăm năm trước bọn họ đã thực hiện thất bại” Tiết Xán lạnh lùng nói: “Sau khi phù chú vẽ bằng máu tươi mất đi hiệu quả, sẽ biến thành màu đen” “Chín trăm năm trước, hẳn là nhà họ Ninh đã thực hiện pháp thuật này thất bại. Bởi vậy nên bây giờ bọn họ muốn thực hiện lại nó từ đầu?” Đại sư Thừa Ảnh trầm tư nói: “Nhưng năm đó họ giết tới mấy ngàn trẻ nam nữ để thực hiện pháp thuật, tại sao bây giờ chỉ giết vài công nhân?” “E là chính người nhà họ Ninh cũng không nắm rõ về pháp thuật này lắm, vẫn ở trong trạng thái dò dẫm” Tiết Xán trâm ngâm nói: “Chín trăm năm trước bọn họ sử dụng lượng lớn trẻ nam nữ để niệm chú nhưng lại thất bại, hiện tại nhất định là bọn họ đã tìm được điểm mấu chốt nào khác, khiến cho pháp thuật này thành công.” “Điểm mấu chốt là gì?” Tiết Xán lắc đầu: “Tôi cũng không biết” Tâm trạng tôi chùng xuống. Không biết tại sao, trong lòng tôi lại có một linh cảm rất mãnh liệt… Theo lời Tiết Xán nói, thứ mấu chốt khiến pháp thuật này thành công mà người nhà họ Ninh đã tìm được, e rằng chính là máu của tôi. “Nhưng pháp thuật này rốt cuộc có mục đích gì?” Tiết Phong lại hỏi. Tiết Xán lắc đầu: “Tôi cũng không biết” Tôi hơi nín thở. Nếu điều Nguyệt Nguyệt nói là sự thật, vậy người nhà họ Ninh sử dụng pháp thuật này là để giúp các vong hồn chết rồi, tái tạo lại thân thể một lần nữa. Chín trăm năm trước, bọn họ đã thử dùng máu của vô số đứa trẻ nam nữ, nhưng vẫn bị thất bại, còn giờ đây, bọn họ muốn dùng máu của tôi, để khiến pháp thuật này thành công. Nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là, tôi đã luôn cho rằng nhà họ Ninh sử dụng pháp thuật này là để giúp các vong hồn nhà họ có lại được thân thể. Nhưng chín trăm năm trước, nhà họ Ninh còn chưa bị tiêu diệt, vậy cơ thể bọn họ muốn làm sống lại khi đó là ai? Hơn nữa, dường như người nhà họ Ninh rất sợ người khác biết được mục đích thật sự của bọn họ khi giết trẻ con, thậm chí còn không tiếc hi sinh cả gia tộc, vậy bí mật mà họ muốn che giấu rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không thể để cho người khác biết kẻ mà họ muốn làm sống lại? Trong lòng tôi đang rối như tơ vò thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một loạt tiếng động. Tiết Xán thay đổi sắc mặt, nói: “Không ổn rồi, là người nhà họ Chung” Chúng tôi giật nảy mình, vội vàng muốn chạy, nhưng chỉ có một lối ra là miệng giếng này, chúng tôi phải chạy đi đâu? Ngay lập tức, ánh đèn pin chói mắt từ miệng giếng quét xuống, ngay sau đó là mấy tiếng thở phì phò, vài bóng người đã rơi xuống từ miệng giếng. Kẻ xuống dưới đầu tiên là ông chủ và bà chủ nhà họ Chung. Đám người bọn họ đứng ngay ngắn trên mặt đất, nhìn thấy chúng tôi cũng không hề giật mình, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tiết Xán với con ngươi đỏ tươi, gương mặt vô cùng oán hận. “Tiết Xán! Không ngờ rằng ngươi vẫn còn mặt mũi tới núi Hồng Diệp này!” Ông chủ nhà họ Chung oán hận nói: “Nếu không phải đại tiểu thư nhắc nhở chúng ta, có phải ngươi cũng muốn giết hết người nhà họ Chung chúng ta hay không!” Tôi thấy trái tim mình run lên. Đại tiểu thư nhắc nhở bọn họ? Là con búp bê kia? Trước sự oán giận của người nhà họ Chung, Tiết Xán chỉ nhếch miệng khinh thường nói: “Các người cũng xứng để tôi giết sao?” Người nhà họ Chung bị cái miệng độc địa của Tiết Xán làm cho giận dữ đến run lên, mấy người trẻ tuổi nổi giận muốn xông lên, nhưng liên bị ông chủ nhà họ Chung ngăn lại. “Tiết Xán, ta biết chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã có gan bước tới núi Hồng Diệp này thì nên nhận thức rõ rằng ngươi sẽ không thể nào ra được đâu!” Vẻ mặt người đứng đầu nhà họ Chung âm hiểm. Tiết Xán vẫn cười kiêu ngạo: “Chủ của các người chín trăm năm trước cũng không làm khó được tôi, các người nghĩ đám các người làm được sao?” Ông chủ nhà họ Chung giận tới nỗi suýt nữa cắn nát môi, đột ngột rút một con dao găm ra từ hông. Theo động tác của ông ta, người nhà họ Chung đều đồng loạt rút dao găm ra. Chúng tôi cho rằng bọn họ muốn ra tay liên vội đề phòng, nhưng không ngờ, bọn họ không hề tấn công. “Tiết Xán! Mối thù của nhà họ Ninh chín trăm năm trước, cộng với mối thù mấy ngày trước của con gái Chung Tuyết, hôm nay ta phải tính toán rõ ràng với các ngươi!” Ông chủ nhà họ Chung trừng mắt nhìn Tiết Xán, vẻ mặt ngoan cường quyết đoán. Tôi giật mình. Bọn họ thật sự là cha mẹ của Chung Tuyết. Tôi còn chưa kịp hoảng sợ, đã thấy người nhà họ Chung đồng loạt vung dao găm lên! Nhưng bọn họ không đâm về phía chúng tôi, mà lại nhắm thẳng vào ngực của mình! Phụt! Trong chốc lát, máu tươi văng khắp nơi, mùi máu tươi nông đượm tràn ngập đáy giếng. Sắc mặt Tiết Xán thay đổi, hắn chợt thốt lên: “Thôi chết, bọn họ muốn dùng máu thức tỉnh những anh linh này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]