Chương trước
Chương sau
Tất cả chúng tôi đều sợ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Căn phòng này thực sự quá kỳ lạ!
Mặc dù những khuôn mặt và cái bóng này không gây ra bất kỳ tổn thương thực tế nào cho chúng tôi, nhưng vào lúc này, mọi người đều không muốn ở lâu trong căn phòng này và đều cùng nhìn Tiết Xán,
Tiết Xán vẫn yên lặng đứng một bên. Lúc này, hãn khẽ nhích người và bước tới trước những khuôn mặt đó.
Những ngón tay thon dài, trắng ngần của hắn phủ lên khuôn mặt khảm trêи tường, và đột nhiên, tôi thấy tay hằn hơi dùng sức, cả căn phòng rung lác dữ dội!
Tiết Xán, người đang làm gì vậy?” Đại sư Thừa Ảnh hoang mang hỏi,
“Phá hủy nơi này.” Tiết Xin nói với giọng lạnh lùng.
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy dưới sự điều khiến quý lực của Tiết Xán, những khuôn mặt đó trở nên dữ tợn và phát ra tiếng hét thảm thiết.
Trong ngôi nhà cũ trống rồng, tiếng la hét ngày càng to hơn và cứ vang vọng khiến người ta rùng mình.
Nhưng Tiết Xản làm như không nghe thấy, chỉ tiếp tục huy động quỷ lực.
Như thể sợ hãi với quỷ lực của Tiết Xán, những bóng người trong bức tường phía khác hoảng loạn chạy trốn ra sau bức tường.
Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên từ mặt tường còn lại.
Âm thanh ấy giống như có gì đỏ được kϊƈɦ hoạt.
Tiết Xán biến sác.
“Thôi chết, có cơ quan, chạy mau!”
Tiết Xin hét to một tiếng rồi nhanh chóng lách mình rời đi.
Trước khi đi, hắn không quên túm lấy tôi, xách tôi như cách một cái túi và chạy như bay.
Tôi biết Tiết Xin di chuyển rất nhanh khi hắn là quỷ hồn, nhưng không ngờ rằng sau khi hân biến thành cương thì vẫn nhanh nhạy như thế, chỉ trong nhảy mất đã ra khỏi phòng.
Còn những người khác thì không may mắn như vậy.
Đại sư Thứa Ảnh, Tiết Phong và Nguyệt Nguyệt cũng chạy rất nhanh, đám người nhà họ Tiết theo ở phía sau.
Tôi hoang mang nhìn về phía căn phòng, bức tường không có mặt quỷ và bóng người đột nhiên bản ra mưa tên thẳng về phía đám người nhà họ Tiết.
“Chết tiệt.”
Tiết Xán khẽ mắng một câu, thân hình hắn chợt lóe, rồi lại chạy vào phòng.
Chẳng mấy chốc, hắn đã kéo đám người nhà họ Tiết chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn nhấc tay lên, “âm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Chỉ nghe vài tiếng viu viu, chủng tôi thấy cánh cửa phòng và cửa số bị đâm thủng trăm ngàn lo.
Tất cả chúng tôi còn chưa kịp thở một hơi, Tiết Xán đã nói: “Có người đến.”
Chúng tôi vội vã chạy vào căn phòng bên cạnh để trốn.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi nhìn xuyên qua khe cửa và thấy hai người đàn ông hấp tấp chạy tới.
Hai người đó đều ở độ tuổi trung niên, mặc áo ngắn tay và quần đùi thông thường nhất. “Là người nhà họ Chung” Nguyệt Nguyệt nhỏ tiếng nói.
Chỉ thấy hai người đàn ông đó bước tới trước cửa phòng, trông vẻ mặt cả hai rất căng, một trong số họ nói với vẻ mặt u ảm: “Có chuyện gi xảy ra vậy? Ai đã kϊƈɦ hoạt cơ quan?”
Người còn lại nhìn quanh: “Chắc là chạy không xa, chúng ta kêu người tới lục soát xem sao?”
Chúng tôi thầm nghĩ không xong rồi.
Có thể nói ngọn núi này là địa bàn của người nhà họ Chung. Nếu chúng tôi bị bắt thì ngay cá khi có Tiết Xán, chúng tôi sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng chỉ sợ lần sau sẽ không dễ dàng vào núi.
Nguyệt Nguyệt dường như đã đoán được suy nghĩ của chúng tôi, bèn cần răng nói: “Hay thế này, tôi ra ngoài nói minh đã kϊƈɦ hoạt cơ quan.”
Tôi ngở người, vội vàng kéo cô ấy lại: “Vây sao được, nếu họ ra tay với em thì sao?”
“Không sao đâu.” Nguyệt Nguyệt điểm nhiên mim cười: “Tôi ở trêи ngọn núi này suốt ngày, người nhà họ Chung biết tôi, họ sẽ không nghi ngờ.”
Nói xong, cô ấy không đợi tôi trả lời mà nhẹ nhàng né khỏi tôi rồi chạy ra ngoài. “Ai đó!”
Nguyệt Nguyệt vừa chạy ra, hai gã đàn ông kia cảnh giác lên tiếng rồi quay đầu, nhưng khi thấy là Nguyệt Nguyệt, hai người họ nhíu mày.
“Là cô à? Con oắt nhà ông cụ Mạc?”
“Đúng vậy, là tôi.” Nguyệt Nguyệt bước chậm về phia trước, mặt binh tĩnh: “Tôi đến tìm người lên núi tự tử hai ngày trước, vô tình đi vào căn phòng này, trong căn phòng đó có gì hả? Tôi mới vào đã có mũi tên bản ra. Nếu không nhờ tôi nhanh nhẹn thì đã sớm biến thành con nhím rồi.”
Nguyệt Nguyệt nói rất tự nhiên, khiến tôi không thể không cảm khải phụ nữ đúng là cao thủ nói dối trời sinh.
Hai người đàn ông đó nhìn Nguyệt Nguyệt đây nghi ngờ. Khi thấy Nguyệt Nguyệt rất bình tĩnh, những nghi ngờ trêи khuôn mặt của hai người đàn ông nhà họ Chung mới dần dần biến mất
“Đây không phải chuyên có có thể hỏi! Mau mau xuống núi đi! Bằng không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!” Hai gã đó hung hãn đe dọa một câu mới rời đi.
Nhìn họ đi đã xa, chúng tôi mới ra khỏi phòng.
“Nguyệt Nguyệt, thực sự cảm ơn em.” Tôi kéo Nguyệt Nguyệt nói cảm ơn.
“Chuyện nhỏ thôi.” Cô ấy cười đáp: “Nhưng chắc hôm nay không thể ở lại đây, chúng ta mau xuống núi đi.”
Chúng tôi biết cô ấy nói đúng, thế là cấn thận tránh người nhà họ Chung và xuống núi.
Khi chúng tôi trở lại thôn Khương, trời đã tối.
Chúng tôi đều mệt đến nối thở hổn hển và nghỉ ngơi trong sân nhà trưởng thôn, chỉ có Tiết Xán vẫn ngơ ngẩn nhìn núi Hồng Diệp ở đằng xa,
“Tiết Xản đại nhân.” Đại sư Thừa Ảnh không nhịn được mà nói: “Hôm nay người có tìm thấy gì ở nhà cũ của nhà họ Ninh không?”
“Đó không phải nhà cũ của nhà họ Ninh.” Không ngờ, Tiết Xán đáp.
Tất cả chúng tôi há hốc mồm.
“Sao có thể?” Tôi buột miệng thốt ra: “Rõ ràng trước ngôi nhà đó viết là Ninh Trạch.”
Làm sao có thể có hai nhà họ Ninh trêи cùng một ngọn núi? Còn có quy mô lớn như vậy?
“Đó là một ngôi nhà kính.” Tiết Xán thản nhiên nói.
Tôi ngây ra một lúc lâu mới biết Tiết Xán nói từ “kính” nào.
“Ý anh là, ai đó đã bắt chước kiểu dáng của tòa
nhà nhà họ Ninh và xây dựng một ngôi nhà giả giống hệt như vậy?” Tôi ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Tiết Xán đáp: “Vừa đến đó, tôi đã cảm thấy vị trí địa lý hơi kỳ lạ. Sau khi nhìn thấy phong thủy của tòa nhà này, tôi càng chắc chắn hon.
“Phong thủy?”
“Phong thủy của tòa nhà này cực nặng âm khí, vốn không phải nơi dành cho người ở.” Ảnh mất Tiết Xán lạnh lẽo: “Mà là dùng để nhốt quỷ.”
Trong sân im lặng như tờ.
Tiết Phong có phản ứng trước nhất, anh ta run rẩy nói: “Ý anh là, những cái bóng trêи tường là linh hồn của người tự tử? Sau khi họ tự tử trêи núi, linh hồn của họ đã bị nhốt trong ngôi nhà dó?”
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng và cuối cùng cũng hiểu.
Tại sao nhiều người tụ tập trêи núi Hồng Diệp để tự sát. Đây không phải một sự trùng hợp, cũng không phải núi Hồng Diệp thực sự có thể giúp người ta tích đức, mà là người nhà họ Ninh cổ tình xếp đặt.
Họ dẫn đảm người này lên núi để tự sát và nhốt linh hồn của những người đó trong các bức tường của ngôi nhà kinh này.
“Nhưng người nhà họ Ninh làm việc này vi mục đích gì?” Sắc mặt của Tiết Phong càng tái hơn.
“Để nuôi âm hồn.” Tiết Xán nhẹ nhàng đáp:
“Nhà kinh nuôi ảm hồn.” 
Đại sư Thừa Ảnh và Tiết Phong hiểu điều đó bèn lẩm bẩm: “Điên cuồng mất trí.Vi lợi ích cả nhân… mà làm ra chuyện như vậy…”
Tôi với đám người nhà họ Tiết vẫn còn hoang mang: “Nhà kính nuôi âm hồn là gì?”
“Nhà kính nuôi âm hồn có nghĩa là tạo ra một ngôi nhà giống hệt để nuôi nhốt linh hồn trong đó. Bằng cách này, âm khí của những quỷ hồn trong nhà kính sẽ bị những người trong ngôi nhà gốc hấp thu.” Tiết Phong giải thích: “Tất nhiên, người bình thường không cần bồi bổ âm khí, nhưng toàn bộ người nhà họ Ninh đã trở thành quỷ, đương nhiên là họ cần âm khí và quỷ khí.”
Tôi nghe mà cái hiểu cái không, chỉ có thể tổng kết lại: “Vì vậy, người nhà họ Ninh dẫn những người này đến núi Hồng Diệp tự sát, sau đó nhốt linh hồn của họ vào ngôi nhà kính này, chỉ để tăng âm khí và quỷ khí của mình phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.