Trong phòng bệnh cao cấp:
“Cậu còn gì để nói không?” Cù Vân Tâm phun ra một câu nói vô tình lạnh như băng. Báo cáo sự việc ngày trước gã giao đặt ngay ngắn nghiêm chỉnh trên mặt bàn, đọc xong gã chỉ hận không thể giết quách Bạch Ánh đi, người này sao lại không biết xấu hổ đến thế, đây là lần đầu gã thấy một kẻ như vậy.
“Tôi nói gì cơ? Tôi nói các anh bịa đặt chuyện để đá tôi vào bộ quân thẩm đấy? Nói mấy thứ trong tay anh là giả đấy?” Bạch Ánh nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt như một cục tuyết, vẻ mặc đạm mạc hoàn toàn không giống những gì hắn ta tỏ ra bên ngoài.
“Xùy xùy! Tôi thật sự cảm thấy trái tim con người lạnh giá hộ Leblan.” Thay đổi ngữ khác, Cù Vân Tâm ác ý nói, ngay từ đầu gã đã không có một chút hảo cảm nào đối với con người này.
“Đây chính là bảo bối anh ta rắp tâm bảo vệ suốt 20 năm a! Hóa ra lại là một đóa hoa ăn thịt người…, xưng là người cũng không đáng…Cơ mà cậu cũng giỏi nhẫn nại ghê đấy…quyết tâm cũng ghê….Để làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết nhỉ.”, do chuyện của Ireland, trong lòng Cù Vân Tâm thực sự rất khó chịu. Trong lòng gã, nếu không phải do cậu ta, Ireland căn bản sẽ không trở thành kẻ tàn phế. Mỗi khi nghĩ đến đó, Cù Vân Tâm không thể không chế nổi sự căm ghét của mình đối với Bạch Ánh.
“Im miệng.” Bạch Ánh nắm chặt chăn trong tay, gân xanh trên tay đã lồi lên cả.
“Thế nào? Không phải sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574810/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.