“Con thật sự không biết?” Lộ vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn, từ trong ánh mắt của ông có thể thấy rõ là ông có chút ngoài ý muốn khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn không biết chuyện. Nhưng thật ra ——đây đều là do ông giả vờ.
Lộ tin chắc Kỷ Hiểu Ngạn thật ra chẳng biết gì cả. Dù sao chuyện như vậy đã rồi, cho dù nó có không thích đứa nhỏ cũng không thể chỉ vì thế mà tự ngược đãi bản thân thành vậy được. Huống chi, nó còn bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Nhìn sự hoài nghi không hề che dấu của người nọ, cõi lòng Kỷ Hiểu Ngạn dấy lên sự phẫn nộ không nói lên lời. Sao tự dưng lại nghi ngờ mình? Nhưng dù sao bản thân hắn cũng chẳng có nghĩa vụ giải thích rõ cho một người ngoài nghe hiểu làm gì.
“Đứa trẻ này là con của Leblan.” Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật. Lộ rất tin tưởng con trai mình.
“Không phải.”, nhìn bộ dạng đầy tin tưởng của người trước mặt, Kỷ Hiểu Ngạn chẳng hiểu vì sao từ sâu thẳm trong cõi lòng trào ra một chút tư tưởng phản nghịch. Hắn không hy vọng đứa trẻ này có bất luận một chút quan hệ nào với gia tộc Leblan.
“A?” Lộ nhướng mày, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của Kỷ Hiểu Ngạn. Nhưng từ vẻ mặt có thể thấy ông ấy chẳng tin đâu.
“Cộc cộc cộc”
“Cộc cộc cộc”
Đúng lúc hai người đang im lặng không biết nói gì, tiếng đập cửa lại vang lên một lần nữa, cứu vớt cả hai….
“Mời vào.” Lộ tự mình chạy ra mở cửa, ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574796/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.