Khác biệt với bầu không khí chiến trường nơi mà ngay cả hít thở cũng khó khăn của Leblan, bầu không khí bên Kỷ Hiểu Ngạn vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái thư thái vô cùng. Mấy ngày nay ở đây hôm nào dường như cũng thoải mái như vậy.
Một mình xử lý nguyên một bàn bánh ngọt, Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ cái bụng tròn tròn của mình. Không màng tới hình tượng ợ một cái, sau đó miệng cưỡng dựa vào ghế. Không hề để ý xem chỗ ngồi có sạch sẽ hay không. Không thèm động đậy nữa hắn nghĩ: Dù sao cũng chỉ cần mình thoải mái là được.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, gần đây hắn ăn thì no nhưng ngủ không đủ. Không biết do đâu vì đâu, Kỷ Hiểu Ngạn dù cho có gục xuống, vẫn không sao ngủ được.
“Thưa, đến giờ về rồi!” Kế hoạch ban đầu vốn là chơi cả chiều lẫn tối. Nhưng giờ vẫn chưa hết một buổi chiều, ai….Tuy rằng cũng không muốn về lắm, nhưng không hiểu sao sau khi ăn xong Kỷ Hiểu Ngạn bỗng cảm thấy trống rỗng đến khó hiểu —— trong lòng bất an vô cùng khiến hắn rất khó chịu.
“Tiểu Lục, cậu đi nhìn Tiểu Phong đi, tôi muốn về nhà!” Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn hạ quyết tâm phải về nhà, bèn gọi Tiểu Lục, giao việc cho nó.
Kỷ Hiểu Ngạn sở dĩ yên tâm đem con đến Thế giới cổ tích giao cho mọi người chăm, bởi trong khoảng thời gian này, Kỷ Hiểu Ngạn đã nâng cấp đám người máy lên một bậc nữa. Hiện giờ rất nhiều chuyện bọn chúng đã có thể xử lý trơn chu.
Về phần vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574786/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.