Lộ nhìn vẻ mất mát của Leblan, ông nhướng mày, nhưng lại không tiện mở miệng.
“Ba ba, uống trà đi!” Leblan cầm chén trà đưa cho Lộ, vẻ mặt ưu thương dần dần biến mất không còn dấu vết.
“Ừ.”
“Ba quyết định mấy ngày nay sẽ không ra ngoài, sẽ ở trong vườn địa đàng, còn có thời gian thì qua chơi với ba!”
“Ba ba, con…”
“Con là con của ba, nên nghe lời ba mới phải chứ.” Lộ cắt ngang lời của Leblan, hiển nhiên là không có ý cho gã từ chối. Lộ đương nhiên là đang rất lo lắng cho Leblan, ông vừa mới quyết định sẽ gác mọi chuyện lại, dùng chút thời gian để ở cạnh con.
… …
“Dạ.” Thật lâu sau, Leblan mới đồng ý.
Hai cha con cùng ngồi nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm. Không có bất cứ một ai nhắc tới Kỷ Hiểu Ngạn, mà ngay cả Lộ cũng dường như đã quên mất mơ ước của mình ban đầu, không hề bát quái chuyện của con. Ngồi đó chỉ đơn thuần thưởng thức trà, nói chuyện phiếm mà thôi.
Một giờ sau, Leblan trở lại gian phòng của mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua người hầu vẫn luôn nối gót theo đuôi mình.
Người hầu thấy Leblan đã vào phòng, trên mặt xuất hiện vẻ kích động nhưng dù sao cũng là người hầu đã được huấn luyện chính quy, vẫn nện bước tiến về phía trước không chút hoang mang —— lễ phép mà trang trọng.
“Thiếu gia!”
“Ừ? ”
“Mới nãy tôi quét phòng có làm rơi đồ ở trong đó, tôi có thể vào tìm một lát được không?” Người hầu nọ cũng tự biết rằng yêu cầu của mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574775/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.