Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau chính thức bắt đầu bước vào sự nghiệp, thích Tiểu Tuyết thì mau nói hoan nghênh Tiểu Tuyết được bao dưỡng nào!!! (╯╰)(╯╰) Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Ngạn lại rời giường trong tiếng chim hót mà người ta vừa yêu vừa hận kia. Bởi hôm nay đã có kế hoạch nên Kỷ Hiểu Ngạn đành phải từ chối làm ra cái hành động thường làm mỗi ngày — tuy rằng thật bất đắc dĩ. Kế hoạch hôm nay rất nhiều, trong đó việc quan trọng nhất không phải là tìm địa điểm để mở cửa hàng, mà là quyền sở hữu bánh bao nhà mình sau này, qua tháng này, cái dự đoán của mình sẽ nhanh chóng xảy ra, nếu xảy ra nhanh như vậy thì lấy ai chăm sóc bánh bao? Kỷ Hiểu Ngạn không muốn do mình sơ sẩy mà phát sinh ra chuyện không thoải mái hay khó có thể vãn hồi, vì vậy — chỉ có thể tìm người săn sóc bánh bao nhỏ nhà mình…. Cái ý tưởng này luôn tồn đọng trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn, chỉ là trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân mình vẫn luôn nghĩ chuyện bồi dưỡng tình cảm cha con với bánh bao nhỏ là quan trọng hơn, nên đã đẩy chuyện này ra sau. Chính là bây giờ đẩy không nổi nữa rồi, muốn đăng lên nhật báo thì phải đề xuất với chương trình nghị sự trước. Tiểu Phong cũng nên tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè cùng tuổi một chút, kiếp trước Tiểu Phong là một ông cụ non, nguyên nhân quan trọng nhất chính là do gia đình tan vỡ, nguyên nhân chủ yếu thì là do chưa từng tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa, Kỷ Hiểu Ngạn không muốn con trai mình trở thành một người máy không có cảm xúc như thế lần thứ hai —— vừa đáng thương lại vừa đáng buồn. Nghĩ vậy, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn lại càng căng thẳng, càng cảm thấy quyết định của mình lúc này là rất chính xác. Vì thế, sau khi ăn sáng, Kỷ Hiểu Ngạn liền mang theo bé bánh bao nhỏ ra ngoài, hướng đến khu lợi ích của khu phố đặc biệt gần đó —— tìm trường học tốt. Từ khi 《Phương pháp thực thi giáo dục cơ sở》 được ban bố vào năm 4200 theo lịch vũ trụ, giáo dục ở khu phố đặc biệt phát triển tăng vọt, đặc biệt là trường mẫu giáo và trường đại học, về phần trường cao đẳng thì nơi này không có. Hôm nay Kỷ Hiểu Ngạn muốn dẫn bánh bao nhỏ đi tới trường Clemens tương đối nổi tiếng trong khu phố đặc biệt, lúc đầu trường này “nổi tiếng” không phải là bởi thành tích của trường mà là do bầu không khí học tập ở đây —— ngôi trường này dựa trên nền tảng đạo đức. Cũng bởi vì thế nên nó mới bắt đầu nổi tiếng, nhưng ngôi trường không đặt nền tảng trí tuệ lên hàng đầu như Clemens cũng không phải là được tất cả mọi người tán thành. Đặc biệt là khi trường Thánh Bội La bên phải xuất hiện, những nhân tài có chỉ số thông minh cao đều tập trung đến đó phụ giúp trường, khiến cho trường Clemens phát triển ngày càng khó khăn. Phải đối mặt với tình huống như vậy, hiệu trưởng trường buộc phải thực tế, phải thay đổi ý tưởng giáo dục của mình hoặc ý tưởng quản lý trường. Nhưng vị hiểu trưởng này quả thật là kỳ cục, đối mặt với lượng học sinh nhập học thảm đạm như vậy, nhưng ông ta vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn giữ nguyên cái tôi ngày xưa. Hiệu trưởng trường này là đại gia chuyên nghiên cứu phương pháp giáo dục cổ, chủ trương của ông là dùng phương pháp giáo dục cổ bồi dưỡng tài năng toàn diện cho học sinh, nhất là về đạo đức. Ông cho rằng, nhân tài có đức như vậy mới có thể đáp ứng yêu cầu phát triển của liên bang. Có một bộ phận người nói, chỉ chủ trương thôi là không đủ, phải đưa thành tựu tài năng thực tế ra mới có thể thuyết phục được họ. Hiệu trưởng kia cũng không thèm để ý đến câu nói như đùa này, Clemens cũng không đưa ra bất cứ cái gì gọi là thành tựu hay thành tích để ngăn chặn miệng lưỡi đám đông. Nhưng thời gian đã chứng minh sự ưu tú của Clemens, Clemens bao gồm cả trường mẫu giáo và trường đại học, hàng năm trường đại học có thêm rất nhiều người mới tới giúp đỡ, không những thế những người này còn là những học sinh từng được giáo sư khen không dứt miệng trong suốt quá trình học tập ở đại học. Mới đầu thì mọi người không cho là đúng, chỉ có những người bất đắc dĩ phải cho con mình theo học Clemens mới biết được đây là lựa chọn vĩ đại và chính xác nhất dành cho con em bọn họ. Theo thời gian, người tốt nghiệp từ trường Clemens ra ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều đại gia có danh tiếng, mọi người lúc đó mới bắt đầu ý thức được sự ưu tú của trường Clemens. Cẩn thận nghiên cứu lại tình hình trường học, người ta đột nhiên phát hiện ra tỷ lệ nhập học của Clemens rất cao, cao đến nỗi ngay cả người phát hiện cũng khó có thể tin được. Tỷ lệ tốt nghiệp hàng năm của Clemens chỉ có gần 300 người, nhưng tỷ lệ thi đậu vào đại học lại hơn 250 người, tỷ lệ như thế chỉ có ba trường nổi tiếng khác mới có được, cứ thế Clemens cũng bị liệt vào giữa ba trường danh giá, trở thành một trong bốn ngôi trường nổi tiếng nhất, danh tiếng càng lúc càng lớn lên. Trường Clemens nổi tiếng ở cả thành tích lẫn phong cách học tập của nó. Vì sao Kỷ Hiểu Ngạn muốn dẫn Tiểu Phong tới Clemens chứ không phải Thánh Bội La? Nguyên nhân quan trọng nhất là do ý tưởng dạy học và bầu không khí học tập ở Clemens —— bọn họ không cưỡng ép bọn nhỏ học tập, mà là từ từ dẫn đường, khi còn nhỏ thì tiến hành hun đúc các truyền thống văn hóa cho học sinh, bồi dưỡng đạo đứt và tình cảm sâu đậm cho chúng nó. … … … Xuất phát từ nhà, Kỷ Hiểu Ngạn đi qua phân nửa khu vực cuối cùng cũng tới được khu A, bước ra khỏi khu khố đặc biệt, phạm vi của khu phố đặc biệt tuy rằng rất lớn, nhưng đối với yêu cầu diện tích của trường học mà nói thì là hoàn toàn không đủ, đặc biệt là trường học có rất nhiều tình huống đặc thù, mà giá đất ở khu phố đặc biệt lại đắt đỏ vô cùng. Nhưng ra khỏi khu phố đặc biệt rồi mới thấy khác, khu đặc biệt là một hải đảo lớn bốn bề bị nước biển bao quanh, sinh hoạt tương đối là vững vàng yên ổn, ít chiến tranh, bởi vậy hoàn cảnh sinh thái ở nơi này tốt hơn các nơi khác, khiến cho khu đặc biệt trở thành một trong các khu vực đại biểu. Do dự luật tài năng giáo dục đã được thông qua thuận lợi vào năm 4200 lịch vũ trụ, nên một đứa trẻ cũng là hy vọng tương lai của liên bang, đòi hỏi phải được bảo vệ và chăm sóc rất khắt khe. Ai mà không hy vọng con mình có thể được sinh hoạt và học tập trong hoàn cảnh tốt nhất, thân thể lớn thiệt nhanh chứ. Thêm vào đó là sự phát triển của công nghệ vận tải tiên tiến và công nghệ kỹ thuật nhảy không gian ở thế kỷ 43, luận “Khoảng cách xa” nói thế nào thì nói cũng đã trở thành “Thần thoại” trong hiện thực. Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Đưa con mình đến trường, ở Lam tinh mà nói, nơi xa nhất bất quá cũng chỉ cần đi bốn mươi đến năm mươi phút là tới nơi. Bởi vậy nên phụ huynh của học sinh khi chọn trường sẽ không phải lo lắng đến chuyện khoảng cách từ nhà tới trường, mà lo là lo đến chuyện trường này có phải là một trường hiếu học hay chăng. Bởi vì nguyên nhân này, nên bên ngoài khu đặc biệt rất phồn vinh, đặc biệt là nghề giao thông vận tải —— đều được áp dụng kĩ thuật nhảy không gian mà liên băng chú trọng phát triển. Nhưng buổi trưa ở khu phố phồn vinh ngoài khu đặc biệt này, xe cộ bốn phương đều dừng lại toàn bộ, chỉ ngẫu nhiên có vài người cao tuổi nghỉ phép nhàn rỗi hoặc vài người trẻ tuổi cưỡi xe cũ đi qua lại, không có tiếng động và không ô nghiễm—— tất cả đều là vì học sinh, đây là nhận thức chung của cư dân đảo đặc biệt và những người ngoại lai. Trường Clemens rất dễ tìm, cũng thật dễ nhìn thấy, trên cơ bản ánh mắt người ta lần đầu nhìn thấy nó đều sẽ nhận ra, không có khả năng nhận sai —— toàn bộ kiến trúc hoặc nhiều hoặc ít đều là đặc trưng của tương lai, bất kể là trong khoa học viễn tưởng, truyện cổ tích hay là kiến trúc bình thường của tương lai. Nhưng bạn sẽ phát hiện ra tòa kiến trúc mang đậm sắc thái kỳ huyễn này có một nét đặc biệt khác hoàn toàn với những tòa kiến trúc bình thường—— tòa kiến trúc cổ Phương Đông. Đây là trường Clemens, là nơi có sắc thái cổ tích. Kỷ Hiểu Ngạn lần đầu nghe tên trường này, là do đời trước chọn trường cho Tiểu Phong tình cờ phát hiện ra, mặc kệ nó nổi tiếng hay không, đời trước Kỷ Hiểu Ngạn nhìn trúng phương thức giáo dục đạo đức của nó cùng với việc nó bảo lưu Nho giáo kinh điển mà rất ít người tương lai biết đến. Chính bởi lẽ đó, nên kiếp trước Kỷ Hiểu Ngạn mới có thể hy vọng để con vào trường như vậy thì con sẽ bình thường trở lại —— tiếc rằng, hắn không đợi nổi tới lúc đó a... Mà bây giờ, Kỷ Hiểu Ngạn chọn trường Clemens vẫn bởi những nguyên nhân như cũ, nhưng cả đời này Kỷ Hiểu Ngạn tính toán mang Tiểu Phong gửi vào Clemens ngay từ nhỏ —— bắt đầu học từ mẫu giáo. Về phần trường Thánh Bội La cách vách chuyên môn nhận trẻ nhỏ có chỉ số thông minh cao trực tiếp bị Kỷ Hiểu Ngạn xem nhẹ luôn. Điều xuất từ chip của mình, tiến vào hệ thống hướng dẫn, từ kênh công cộng chọn tiếp thu bản hướng dẫn của trường Clemens, Kỷ Hiểu Ngạn căn cứ vào những thứ ghi trong chỉ dẫn tìm được nơi tuyển sinh của trường Clemens. Nhân viên công tác ở nơi tuyển sinh cũng không có nhiều, chỉ có một ông lão và một cậu thanh niên, ông lão này là một lão già kỳ quái, một đầu tóc trắng bệch, quần áo lôi thôi, ghé vào bàn ngủ đến chảy nước miếng cũng không hay biết. Cậu thanh niên bên cạnh ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt nghiêm túc quan sát văn kiện hiện ra từ máy tính trong tay, rất có phong thái nhất phái tinh anh. Hai người hoàn toàn đối lập khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn mới đầu kinh ngạc rất lâu, mãi mới nhớ tới chuyện nhập học của Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn lúc đó mới thu liễm biểu tình kinh ngạc trên mặt, đi tới chỗ tuyển sinh. “Chào cậu? Xin hỏi đăng kí nhập học ở đây sao?” Mặt Kỷ Hiểu Ngạn mang theo nét cười gõ gõ cửa rồi hỏi. “Đúng vậy, nhưng bây giờ đã qua nửa học kỳ, chỉ có thể để trẻ làm thử nghiệm tài năng rồi mới được nhập học.” Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nề nếp nói, lời nói tuy rằng cứng nhắc, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại nghe ra được ý tốt trong lời cậu thanh niên nọ. “Cám ơn! Tôi muốn làm thủ tục nhập học hộ con, nó tên là Kỷ Linh Phong, bây giờ 1 tuổi.” Báo danh thành công cho con trai xong, Kỷ Hiểu Ngạn lật tức báo luôn tuổi của con, dù sao cũng không kém. Nghe câu này của Kỷ Hiểu Ngạn, cậu bé nghĩ nghĩ, sau đó hỏi một câu khiến hắn kinh ngạc hồi lâu, “Tuổi này. Anh muốn cho bé vào lớp chăm sóc trẻ nhỏ sao?” Lớp chăm sóc trẻ không thuộc hệ thống giáo dục, nó giống như một khu chăm sóc trẻ con hơn, chỉ có một số ít trường học mở lớp này, nhưng bao năm qua đều thiếu học sinh, một lớp hàng năm có thể tuyển được hai phần ba học sinh đã là rất nhiều rồi. Dù sao con cũng còn quá nhỏ, để ở xa, song thân sẽ không suy xét, ở gần, cũng sẽ luyến tiếc—— dù sao, khó khăn nhất vẫn là ở con. Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn cũng không quá muốn cho con vào lớp chăm sóc trẻ, kinh ngạc là chuyện quá bình thường. “Ừm, tôi nghĩ hỏi một chút thì hẳn không cần làm thử nhiệm nhập học đi? Thủ tục nhập học khi nào có thể làm?” Ôm chặt bé Kỷ vừa giật mình sau khi nghe thấy tên mình, Kỷ Hiểu Ngạn mỉm cười lễ phép hỏi. “Bây giờ luôn, anh mở tư liệu trong chip của mình ra rồi đưa vào hệ thống, rồi đóng tiền là xong.” Nói xong như thể nghĩ đến cái gì đó lại nói, “Ở đây có một quyển hướng dẫn nhập học, anh cầm về xem đi.” “Cám ơn!” Nghe thấy câu cảm ơn của Kỷ Hiểu Ngạn, cậu thanh niên kia gật gật đầu, đưa cho kỷ Hiểu Ngạn cuốn sách chỉ dẫn trên mặt bàn. Kỷ Hiểu Ngạn làm xong thủ tục nhập học, tâm tình thoải mái rời khỏi ngôi trường tương lai của con, hôn hôn cái miệng Tiểu Phong trong lúc ba ba làm việc không hề khóc hay nghịch, bọc kín quần áo cho Tiểu Phong rồi chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]