Bước chân Lâm Quát đông cứng trên mặt đất, cậu vô thức siết chặt túi rác, góc nhọn tờ giấy viết mật mã tử vong đâm vào lòng bàn tay. Lâm Chi phát hiện sự bất thường của Lâm Quát, ánh mắt rơi xuống tay cậu, vẻ mặt phẫn nộ vì không thu hoạch được gì nháy mắt trở nên hưng phấn, răng nanh lại lộ ra, khi mở miệng nói chuyện đều dính nhớp đầy nước dãi: "Ca ca, anh muốn vứt bỏ mật mã tử vong sao?" Lâm Quát không lên tiếng, thực tế cậu không định làm vậy, cho đến giờ cậu có khá ít manh mối, chưa thể chắc chắn Tà Thần mạnh tới mức nào, mà vứt bỏ mật mã tử vong chẳng khác gì việc tự đưa nó về 0*, cho nên cậu không dám tuỳ tiện làm ra hành động gì khi chưa chắc chắn. *0: ở đây có hai nghĩa, một là số 0, ý là không có tác dụng, vô nghĩa; nghĩa thứ hai: theo văn hoá phương tây thì số 0 đại diện cho quỷ, nghĩa là tự giao mật mã tử vong cho quỷ. Lâm Chi lại cho rằng sự im lặng của Lâm Quát là ngầm thừa nhận, phấn khích đứng dậy. Lâm Quát lẳng lặng quan sát Lâm Chi từ đầu đến cuối, thay vì nói là đứng dậy, đúng hơn là giống một con nhện dùng bốn chân bò tới, nhưng tốc độ rất nhanh, lúc bò về phía cậu, cái lưỡi dài ngoằng quét dưới sàn nhà, để lại một vệt nước dãi trơn bóng ghê tởm. Phát hiện Lâm Chi muốn cướp lấy túi rác, ngay khi cô nhóc tới gần Lâm Quát lập tức buông tay. Cậu lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với Lâm Chi. Túi rác rơi xuống đất, là cậu cố ý nhét đầy rác nhà bếp vào trong. Lâm Chi vẫn duy trì tư thế “nhện”, dùng hai tay lục lọi túi rác, cái lưỡi dài ngoằng quệt vào rác thải cũng không hề hay biết, còn kích động nói: "Ca, em từng nói qua với anh chưa, em đã gặp rất nhiều người tham dự tự cho là thông minh, nhưng em nhớ nhất một gã, anh biết gã đó giấu mật mã tử vong ở đâu không?" Lâm Chi lục rác quá hăng say, Lâm Quát không khỏi cảm thấy khó chịu. Dù biết đó là Tà Thần nhưng nó lại mang khuôn mặt của Lâm Chi, cậu không sao nhìn nổi khi quái vật lấy hình dáng em gái mình làm ra loại hành động ghê tởm như vậy. Cậu quay mặt đi. Nước dãi trong miệng nhỏ giọt xuống tay Lâm Chi, khiến mỗi cử động đều kéo theo vô số tia dịch dính nhớp: "Gã ăn mật mã tử vong." Mặc dù Lâm Quát cảm thấy rất ghê tởm, nhưng lời của Lâm Chi khiến cậu tò mò, mà không tính là tò mò, trực giác cho cậu biết trong lời của Lâm Chi có chứa manh mối, vì vậy hỏi: "Sau đó thì sao?" "Sau đó?" Lâm Chi dường như rất thích thú với đề tài này, thích đến mức dừng lục rác lại, ngửa đầu nhìn Lâm Quát: "Em phanh ngực mổ bụng gã, móc mật mã tử vong từ trong dạ dày ra." Lâm Chi đắc ý nói: "Ca ca đừng nên học gã nha, vậy sẽ rất nhàm chán." "Oẹ…" Lâm Quát bụm miệng nén cơn buồn nôn, nôn khan vài tiếng, mặc kệ Lâm Chi mà tốc hành vào nhà vệ sinh. Lâm Chi rất hài lòng với phản ứng của Lâm Quát, cúi đầu tiếp tục bớt rác thải. Sau khi Lâm Quát chạy vào nhà vệ sinh liền khôi phục như thường. Cậu quét mắt qua một lượt, nhà vệ sinh không bày biện nhiều đồ, nhưng bị Lâm Chi xới tung đã trở nên hỗn loạn, cả nắp bồn cầu cũng bị phá hỏng, xem ra Lâm Chi rất muốn có mật mã tử vong, tổ chức tìm kiếm diện rộng cũng chưa chắc đã kỹ càng bằng cô nhóc. Nhưng điều này nằm trong dự đoán của Lâm Quát, Lâm Chi không thông minh như cậu nghĩ, thậm chí còn hơi ngốc. Xét từ hành động đến lời nói nhằm gài bẫy Lâm Quát còn tưởng cậu không biết là có thể kết luận. Lâm Quát ngẫm nghĩ, khom người nhặt đầu vòi hoa sen bị vỡ nằm dưới đất, nhét mật mã tử vong vào, cuối cùng đặt về đúng vị trí trước đó. Vì Lâm Chi ngốc nghếch, Lâm Quát chắc rằng cô nhóc không nghĩ cậu sẽ giấu mật mã tử vong ở nơi mình từng tìm qua, ít nhất Lâm Chi sẽ không tìm ra nơi này ngay được, cậu tính toán thăm dò tình hình trước rồi mới quyết định có nên chuyển mật mã tử vong đi hay không. Nghĩ tới đây, Lâm Quát giả bộ nôn mửa vài tiếng, mở vòi hứng nước lạnh rửa mặt. Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cậu rút giấy lau nước đọng trên mặt, xong mới đóng vòi lại. Đang muốn rời khỏi nhà vệ sinh, Lâm Quát không đề phòng liền va phải Lâm Chi. Không biết từ khi nào, Lâm Chi đã xuất hiện trước cửa, ánh mắt phẫn nộ hung ác trừng cậu: "Trong túi rác không có mật mã tử vong, ca, rốt cuộc anh giấu nó ở đâu rồi!" Mùi nước dãi tanh hôi nồng nặc, lúc này Lâm Quát mới thực sự buồn nôn. Cậu lập tức lùi về sau, nhưng diện tích nhà vệ sinh chỉ lớn từng ấy, mùi vị khiến người khó chịu kia vẫn dễ dàng bay vào mũi cậu. Lâm Quát nhăn nhíu mi mày, dù mùi vị kia thực sự rất khó chịu, nhưng Thượng Đế đóng lại một cánh cửa cũng không quên mở ra một cánh cửa khác. Lúc đầu cậu còn lo ngại, không biết Lâm Chi có nhìn thấy cậu giấu mật mã tử vong trong vòi hoa sen hay không, nhưng nghe được lời kia, Lâm Quát liền yên tâm phần nào. Nhưng cậu không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cậu vẫn nhớ rõ Lâm Chi đã nói phanh ngực mổ bụng người chỉ để tìm mật mã tử vong. Trong trí nhớ của Lâm Quát, hai từ "Tà Thần" khiến cậu nghĩ đến Loki của thần thoại Bắc u, Loki ngoài danh xưng thần lửa và kẻ hủy diệt tinh quái, còn được gọi là thần lừa gạt. Nhưng trái lại lúc này Lâm Quát không cảm thấy Lâm Chi nói "phanh ngực mổ bụng" là gạt cậu, bởi nó không cần thiết. Từ câu nói kia Lâm Quát đã nghe ra một tầng ý tứ khác… Lâm Chi sẽ chủ động tấn công, thậm chí sẽ giết người ngay cả khi chưa tìm ra mật mã tử vong. Giết người là tiền đề, nhưng nếu chỉ dựa vào câu nói của Lâm Chi, Lâm Quát không thể chắc chắn được. Dưới tình huống này, cậu không muốn chọc giận Lâm Chi, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Nói cho em biết, cũng không hẳn vô nghĩa." Lâm Chi thoáng kinh ngạc, "ha ha ha" cười lên: "Ca, anh nghĩ em đang hỏi anh đấy à?" Lâm Quát lộ ra biểu cảm hoang mang khó hiểu, thuận theo nói: "Không phải sao?" Lâm Chi bị phản ứng của cậu chọc cho ôm bụng cười to, dần khôi phục về hình dáng con người, lúc cười lên lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt hai bên má, trông đặc biệt đáng yêu: "Phải, quá trình tìm kiếm mật mã tử vong rất thú vị, nhưng còn có chuyện thú vị hơn. Mặc dù hôm nay chưa tìm thấy nó, nhưng cũng không phải không có thu hoạch… ít ra em đã biết trên đó không phải viết 'vui vẻ chết'." Cô nhóc càng nói càng hứng khởi, tham lam nhìn Lâm Quát. Lâm Quát đột nhiên đen mặt. Phản ứng này khiến Lâm Chi cực kỳ thoả mãn: "Hôm nay kết thúc ở đây, ngủ một giấc lại là khởi đầu mới, ca, ngủ ngon." Nói xong Lâm Chi tung tăng rời khỏi nhà vệ sinh. Lâm Quát đứng tại chỗ hồi lâu, trong đầu tràn ngập vô số vấn đề. Vì sao Lâm Chi lại giết người trước khi tìm ra mật mã tử vong? Chuyện thú vị hơn cả đó rốt cuộc là gì? Cuối cùng, mật mã tử vong của cậu quả thực không viết "vui vẻ chết", nhưng làm sao Lâm Chi biết được? Cậu liên tục lật lại từng câu nói từng hành động của Lâm Chi, điều chắc chắn là cô nhóc không xảo quyệt gian trá như Loki. Rõ ràng Lâm Chi tùy lúc đều có thể phát hiện mật mã tử vong nhưng luôn bỏ lỡ cơ hội, Lâm Quát không cho rằng cô nhóc tự muốn tăng độ khó phó bản, đơn giản là trí thông minh không đủ còn hợp lý hơn. Đã như vậy, Tà Thần biến thành Lâm Chi làm gì? Nháy mắt gần như đã rõ ràng. Vì phó bản không hạn chế thời gian, tìm được mật mã tử vong của cậu chỉ là chuyện sớm muộn, bởi vậy mới không buồn lừa gạt lấy sự tín nhiệm của cậu? Nghĩ tới đây, Lâm Quát lại nhanh chóng phủ định nó. Cậu đưa mắt nhìn quanh, đây là nhà cậu, sau khi từ không gian cấm tiến vào phó bản, mỗi phút mỗi giây ở nơi này cậu đều cảm thấy quen thuộc. Nếu Tà Thần không có âm mưu, cần gì phí nhiều công sức tạo ra cảnh tượng như vậy, sao phải biến thành Lâm Chi để tiếp cận Lâm Quát. Nếu Lâm Chi đủ thông minh, Lâm Quát đã không nghi ngờ như vậy, đáp án rất đơn giản, lấy tín nhiệm của cậu để có được mật mã tử vong. Quan trọng là Lâm Chi không đủ trí thông minh, cô nhóc thậm chí chẳng hề quan tâm thân phận bị Lâm Quát phát hiện, cũng không sợ điều đó khiến Lâm Quát càng đề phòng mình hơn, này so với công sức bỏ ra cực kỳ không hợp lý. "Nếu là tôi…" Lâm Quát thử đặt bản thân vào Lâm Chi, quan hệ đối nghịch trong phó bản rất rõ ràng, một bên giấu một bên tìm, nhưng trong tình huống khiếm khuyết trí tuệ lại còn đi thiết lập ra hoàn cảnh này, trừ khi là có… "Mục đích khác!" Lập tức trong đầu tràn ra vô vàn manh mối, tựa như đàn cá bơi lội linh hoạt lắt léo, Lâm Quát muốn bắt lấy chúng nhưng luôn vồ hụt. Tận đến khi có mùi hương khác thường bay đến chóp mũi, Lâm Quát mới tạm thời bỏ qua ý nghĩ vừa loé lên trong đầu, hít mũi phân tích. Đây không phải mùi tanh hôi trên người Lâm Chi, mà là… mùi khét. Cánh gà cola của cậu! Lâm Quát bước nhanh vào phòng bếp, may sao cánh gà vẫn kịp thời cứu vãn trước khi bị cháy hết. Lâm Quát tắt lửa, nội thất ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ, mặc dù đã bị Lâm Chi biến thành một bãi chiến trường, nhưng vẫn không có quá nhiều thay đổi. Cậu kéo mở tủ lấy ra một cái chén nhỏ, đúng lúc nồi cơm điện thông báo "giữ ấm", cậu tự xới cơm cho mình. Một tay bưng thức ăn một tay bưng cơm, muốn tới phòng ăn ăn cho no bụng, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy đống rác, Lâm Quát dừng chân quay lại phòng bếp cất đồ ăn, tiếp đến tìm công cụ quét dọn để xử lý đống lộn xộn trong phòng khách. Thu dọn sạch đám rác rưởi và nước dãi của Lâm Chi xong, lúc này Lâm Quát mới rửa tay ngồi xuống bàn ăn. Một người yên lặng ăn bữa tối nấu cháy, ngoài cửa sổ mặt trời lặn mặt trăng lên, ánh đèn trên đỉnh đầu đổ xuống người, không hiểu sao có vẻ hơi cô tịch, thủy hữu phòng livestream đều cảm khái. [Cẩu streamer thật đáng thương] [Ôi, nhìn bóng lưng cô tịch kia, thanh xuân trôi qua] [Phó bản này nói cho chúng ta biết, thà chọn phó bản năm sao chứ không chọn phó bản một người] [Hầy, cẩu streamer nói ít thật, cậu ta không phân tích tôi hoàn toàn đoán không ra phương pháp, hội mưa đạn cầu đại thần giải mã đi, phó bản này rốt cuộc muốn làm sao để sống!] [??? Tầng trên đang cố ý nhử mồi? Anh bạn nghĩ quản phòng là đồ trang trí sao?] [Đúng nha, đã đến lúc tranh cử quản phòng rồi, he he, tôi đi cạnh tranh một phen] [Tôi cũng đi] [+1] Thịnh Văn ngó qua Lâm Quát, lúc đầu định dùng "S" xin làm quản phòng nhưng lại dừng tay. Suy tính chốc lát, hắn đổi qua acc "Cơn Gió Ngọt Ngào", đi xin làm quản lý cho phòng livestream của Lâm Quát. Sau khi kiểm tra mấy lần, xác định chắc chắn là tài khoản "Cơn Gió Ngọt Ngào", Thịnh Văn mới gửi tin nhắn đến nhóc streamer: [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, cho em làm quản phòng của anh nha~ [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Chọn em chọn em chọn em. Điện thoại "ong" một tiếng, kéo tâm trí Lâm Quát về hiện thực. Sau khi cậu nhận ra thân phận Lâm Chi, điện thoại liền hiện ra phòng livestream. Cậu nhìn thấy tin nhắn của "Cơn Gió Ngọt Ngào", ngoài ra còn có thông báo hệ thống. [Ngô Kiều xin trở thành quản phòng của bạn] [Trương Nhạc xin trở thành quản phòng của bạn] [Cơn Gió Ngọt Ngào xin trở thành quản phòng của bạn] [...] Lâm Quát không xem kỹ quy tắc dành cho quản phòng, nhưng điều đó không ảnh hưởng cậu đoán ra cơ chế "quản lý". Ở phó bản trước, chỉ có "S" xin làm quản phòng nên Lâm Quát không có quyền lựa chọn. Mà phó bản này có khá nhiều người xin, sau khi hệ thống sàng lọc tư cách liền trao quyền lựa chọn cho Lâm Quát. Lâm Quát hơi do dự, không phải không muốn chọn "Cơn Gió Ngọt Ngào", chỉ là cậu khá lo lắng. Dường như nhìn thấu sự do dự của Lâm Quát qua phòng livestream, "Cơn Gió Ngọt Ngào" liên tiếp gửi tin nhắn đến. [Cơn Gió Ngọt Ngào]:? [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca không muốn em làm quản phòng cho anh sao? [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, anh ghét em sao... Lâm Quát sửng sốt, đương nhiên cậu không... [Lâm Quát]: Không có [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Vậy tại sao ca ca không đồng ý để em trở thành quản phòng của anh... [Cơn Gió Ngọt Ngào]: o(╥﹏╥)o [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đúng là ca ca ghét em rồi! 555*. *555: hu hu hu ~ khóc lớn [Lâm Quát]: Không, anh không có. [Lâm Quát]: Chỉ là anh… hơi bất tiện… [Cơn Gió Ngọt Ngào]: Hức? [Lâm Quát]: Anh là nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]