Lo lắng tràn lan trong lòng Lâm Quát bay sạch chỉ sau một giây, đám chồn đảo vòng quanh chân cậu, sau khi xác định Lâm Quát đã xem hết chữ viết trên hoàng thổ, lại 'hì hà hì hục' viết ra một câu khác:
Thịnh Văn:
Không cần lo cho tôi, chăm cổ của cậu thật tốt, tôi tự biết cách thoát ra.
À đúng rồi, có chuyện gì muốn nói với tôi không?
Lâm Quát xem xong hết mấy dòng chữ, chồn lại 'choét choét' gọi, tựa như đang thúc giục cậu gửi lời nhắn cho Thịnh Văn, Lâm Quát ngẫm nghĩ rồi cứng ngắc nói: "Tôi bên này cũng rất tốt, không cần lo cho tôi."
Đám chồn nhớ kỹ lời Lâm Quát, lập tức quay về truyền tin cho Thịnh Văn.
"Chờ đã." Lâm Quát gọi chồn lại: "Còn có..."
Đám chồn ngó cậu, chờ đợi cậu nói tiếp.
Lâm Quát đỏ ửng hai tai: "Anh cũng bảo trọng."
Chồn: "choét choét choét."
Lâm Quát đứng trên khối đá lớn tên Đại Tiên kia, đưa mắt nhìn đám chồn trở về thế giới của bọn chúng, có lẽ do cổ gây ra, cậu hiện tại không thấy rõ phía trước, cho dù dõi mắt ra xa cũng là một mảnh trắng xóa.
Lâm Quát đứng tại chỗ một hồi, tận đến khi mặt trời khuất núi cậu mới trở về Chuyết Trại. Còn chưa tới cổng đã nhìn thấy hai người tham dự mới, bọn họ đang trao đổi với Vương bà có đôi mắt vẩn đục, Vương bà nói: "Các cậu tìm người tìm cổ gì đều phải vào trong trại."
Hai người nọ nảy sinh nghi vấn giống với Lâm Quát lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-truc-tuyen-trong-game-kinh-di/3357172/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.