Chương trước
Chương sau
Thịnh Văn ghét bỏ đạp quỷ thai cách xa chút, bớt được thứ mùi hôi thối kia đi cũng không khiến sắc mặt hắn tốt hơn. Trong lúc đó, Chuyết Trại rốt cuộc không còn hoang sơ thiếu dấu vết loài người như hồi sáng, trong nhà sàn có tiếng động, chỗ song cửa sổ thi thoảng có ánh mắt nhìn về phía Thịnh Văn.

Thịnh Văn không thích loại cảm giác bị quan sát này, nhìn ngược lại, phát hiện trốn sau cửa sổ trộm dò xét chính là lũ chồn.

Hắn dừng bước lại hỏi: "Trại chủ ở đâu?"

Nhóm chồn kêu 'choét choét', vài con chỉ phương hướng cho Thịnh Văn. Chờ hắn đi theo chỉ dẫn rồi, bọn chúng túm năm tụm ba tập hợp một chỗ, ánh mắt rơi vào người quỷ thai.

"Choét choét choét." Bọn chúng hưng phấn kêu lên, ánh mắt có sợ hãi có hiếu kì cũng có thèm khát, nước miếng một mực chảy không ngừng. Quỷ thai cũng phát hiện mình bị ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm, con mắt đỏ lòm trừng ngược lại, dọa cho đám chồn kia bỏ chạy tứ phía.

Tìm tới nhà sàn của trại chủ, ông ta đã sớm đứng cửa chờ Thịnh Văn. Giống như Phương Lỗi và Trần bà, sau gáy trại chủ cũng có một khe rãnh đỏ máu, ông ta lại chẳng chút kiêng kỵ, vui vẻ mời hắn vào nhà.

Trà ngon nước ngọt trong phòng đã chuẩn bị sẵn.

Trại chủ nhìn chằm chằm quỷ thai kích động xoa xoa tay: "Ta đã nghe nói, quá tốt rồi, thế giới của chúng ta rốt cuộc có thể không chịu áp bách nữa."

Thịnh Văn nhạy bén bắt được từ mấu chốt 'áp bách', trầm ngâm hai giây mới hỏi: "Màng chắn cổng trại là do áp bách?"

Trại chủ tỏ ra căm hận: "Lũ người xương cốt đáng chết!"

Đây là lần thứ hai Thịnh Văn nghe được xưng hô 'người xương cốt' trong ngày, hắn nhất thời im lặng, trong đầu nổi giông bão. Bà lão mù trước cổng kia từng nói, nếu không vào Chuyết Trại sẽ bị chồn kéo đi, nhưng sau khi hắn và Lâm Quát tiến vào Chuyết Trại lại phát hiện khắp nơi đều là chồn.

Thịnh Văn còn nhớ rõ ngữ khí của bà lão mù, lúc nhắc tới chồn phẫn nộ đến hận không thể băm thây chặt xương, ngược lại giống hệt giọng điệu của trại chủ hiện tại.

Hắn lười biếng ngồi xuống ghế, liếc mắt chửi thẳng trại chủ: "Lão súc sinh, ông nói 'người xương cốt' chính là bà lão mù ngoài cổng Chuyết Trại? Ông im miệng đi, để yên cho tôi ngẫm lại xem đã xảy ra chuyện gì…"

Trại chủ ưa ngược nào có dễ ngậm miệng như vậy, cứ phải để Thịnh Văn ném tới ánh mắt cảnh cáo mới dùng hai tay bịt kín miệng, biểu cảm lộ ra hoảng sợ mà nội tâm cũng kinh hãi không thôi, cảm thán liên tục: Khó trách quỷ thai nhìn trúng người ngoại xứ này, ánh mắt phóng tới hệt như nanh rắn độc khiến người ta không rét mà run.

Chờ trại chủ ngậm miệng rồi, lạnh nhạt giữa hai đầu mày Thịnh Văn mới rút đi chút. Hệ thống máy chủ hạ thấp năng lực tư duy của hắn, bởi vậy hắn không thể không nghiêm túc suy nghĩ những vấn đề đã phát sinh một ngày một đêm qua đến nay.

Thấy trại chủ đối lập với bà lão mù bên cổng trại, bà lão sốt ruột muốn người ta vào trại, nhưng trong trại lại là 'chồn' trong miệng bà lão dùng uy hiếp người khác, điểm này vô cùng bất hợp lý, trừ khi…

Thịnh Văn kết luận: "Hai thế giới."

Sau khi có được kết luận này, Thịnh Văn dùng ánh mắt thăm dò lạnh lẽo nhìn trại chủ, ông ta bị hắn nhìn chòng chọc đến toát mồ hôi lạnh, không khỏi phát ra tiếng kêu của loài chồn, vừa "choét choét" một tiếng lập tức dừng lại, ông ta còn nhớ rõ Thịnh Văn đã bảo mình im miệng.

Đài đấu cổ trong tưởng tượng của Thịnh Văn hẳn là đối chọi gay gắt giữa những người nuôi cổ, chồn cũng nuôi cổ, nhưng chúng vẫn hết sức sẵn lòng và chủ động báo Thịnh Văn nên tới chỗ Trần bà tìm cổ giống, trước đó hắn chỉ coi chồn là súc sinh không hiểu mối quan hệ cạnh tranh này, hiện tại ngẫm lại đài đấu cổ chắc hẳn phân chia hai phe phái lớn, một phái là chồn, phái còn lại chính là người xương cốt trong miệng chúng.

Chỉ kết luận đó mới có thể giải thích, vì sao bà lão mù gấp gáp muốn người tham dự tiến trại, cũng có thể giải thích lí do Phương Lỗi không có tâm tư hại người.

Thêm cả tảng đá lớn và những dấu chân chồn kia cũng có được lí giải cụ thể hơn, chồn trộm cổ là cổ của một thế giới khác, bọn chúng giết người cũng là người của một thế giới khác.

"Giờ tôi hỏi ông đáp." Thịnh Văn lên tiếng.

Trại chủ nơm nớp lo sợ gật gật đầu.

"Hiện tại tôi không thể rời khỏi đây, là do cái thứ quỷ này?" Thịnh Văn liếc thấy quỷ thai lại muốn tới gần mình, ghét bỏ đạp nó ra xa.

Trại chủ đau lòng nhìn nó: "Phải… người ngoại xứ nuôi cổ sẽ không thể rời đi."

Thịnh Văn xoắn cả mày: "Như vậy bao gồm cả người sở hữu cổ của thế giới khác cũng không thể rời khỏi thế giới ấy?"

Vừa nhắc tới trại chủ lại bắt đầu nổi giận: "Người xương cốt gian trá! Bọn chúng dựa vào những phương pháp ghê tởm dành được rất nhiều phen thắng lợi tại đài đấu cổ, bọn chúng đương nhiên có thể tùy ý hoạt động, chỉ là không thể thông qua đá Đại Tiên tiến đến thế giới của chúng ta mà thôi! Bọn chúng đều đáng chết! Người xương cốt đều đáng chết!"

Thịnh Văn hỏi: "Phương pháp ghê tởm?"

Trại chủ biểu lộ dữ tợn: "Bọn chúng sẽ nghĩ cách lấy thịt của người nuôi cổ! Bọn chúng sẽ lấy hộp sọ từ đầu người đã bị cổ ăn hết treo ngoài cửa nhà sàn, bọn chúng thị uy với chúng ta! Đáng chết, người xương cốt ghê tởm!"

Thịnh Văn nhíu mày: "Làm sao? Nghe ông nói vậy, chẳng nhẽ thế giới này của các ông thì sạch sẽ à?"

Trại chủ nghe hiểu châm chọc trong lời Thịnh Văn, rụt cổ một cái nói: "... Chí ít chúng ta coi người ngoại xứ có thể nuôi cổ là khách quý! Chúng ta sẽ không tự giết lẫn nhau, tìm đồ ăn cho cổ cơ bản đều là cặn bã còn lại của người xương cốt thôi, chúng ta không thể bắt sống người xương cốt, chỉ khi họ chết rồi mới có thể tiến vào thế giới của chúng ta. Hơn nữa coi như may mắn kéo đến người xương cốt còn thoi thóp, nhưng chúng ta không thể ép bọn họ tự nguyện hiến cho cổ, cho nên chúng ta khó dành được thắng lợi trên đài đấu cổ lắm!"

Dứt lời, trại chủ hết sức cẩn thận quan sát quỷ thai: "... Toàn bộ chồn đều sẽ cố gắng vì nó, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp dưỡng quỷ cổ trưởng thành."

Thịnh Văn giả mù vờ điếc trước 'thiện chí' của trại chủ, đồng thời còn bắt được một từ mấu chốt mà nhắc lại: "Tự nguyện?"

Trại chủ càng tức giận hơn: "Phải đó! Thịt người tự nguyện hiến cổ là ngon nhất! Người xương cốt luôn luôn dùng những biện pháp ác liệt lại bỉ ổi lừa gạt thêm càng nhiều người tự nguyện hiến cổ!"

Thịnh Văn nhíu mày lại, đáy lòng bao phủ một tầng dự cảm không rõ. Hắn mở điện thoại định gửi tin nhắn cho Lâm Quát nhắc cậu quay về, nhưng toàn bộ tin gửi đi đều không một hồi âm.

Hắn nghĩ tới cái gì liền hỏi: "Hai thế giới không thể liên lạc?"

Trại chủ gật gật đầu: "Chỉ có ngày đấu cổ hai thế giới mới có thể sáp nhập."

Thịnh Văn "đã hiểu" một tiếng, xem ra Lâm Quát bị cổ của một thế giới khác chọn trúng rồi, tâm trạng hắn lập tức khó chịu, hai đầu mày bao phủ một tầng lệ khí, sau đó gửi tin nhắn cho Quan Mạc:

[Thịnh Văn]: Phó bản một sao?

Quan Mạc hiện tại là quản phòng của Lâm Quát, do đó khá để tâm đến phòng livestream, hắn rất nhanh trả lời tin nhắn Thịnh Văn:

[Quan Mạc]: …

[Quan Mạc]: Đúng là một sao

[Quan Mạc]: Cấp sao phó bản càng thấp càng mẫn cảm với kẻ mạnh, theo nguyên tắc, phó bản một sao này vốn dĩ là chuẩn bị cho khu C thành dưới và người mới, ngẫu nhiên cũng sẽ bị dân khu AB thành dưới 'lắc' ra. Do khu thành không phù hợp với phó bản, vì cân bằng phó bản sẽ loại bỏ những cư dân không phù hợp, ví dụ như kích hoạt cái gọi là quỷ cổ và thai cổ.

[Quan Mạc]: Chỉ là… cậu và Lâm Quát đã đồng thời kích hoạt 'cổ lợi hại nhất', cho nên mới… kịch tính vậy.

[Thịnh Văn]: Ha ha ha ha.

[Quan Mạc]: Cậu đừng như vậy… tôi có thể xin hệ thống máy chủ thẩm định lại cấp sao phó bản.

[Thịnh Văn]: Có tác dụng gì đâu?

[Quan Mạc]: … Tôi thấy thế này, đại khái để các cậu dễ chịu chút.

[Thịnh Văn]: Cám ơn ha.

Bực mình cất điện thoại, Thịnh Văn trừng trừng nhìn trại chủ: "Ông vừa mới nói, các ông có thể tới thế giới khác trộm cặn bã?"

Trại chủ gật gật đầu bổ sung: "Cũng Có thể trộm cổ."

Thịnh Văn nén bức bối nói: "Ba điều kiện, tôi sẽ nuôi cái thứ quỷ này, các ông đi tìm một người tên Lâm Quát ở thế giới khác."

Mắt trại chủ sáng rực: "Được, chúng tôi nhất định sẽ mang Lâm Quát về hiến cổ."

Thịnh Văn "ha" một tiếng: "Ông cứ thử xem?"

Trại chủ cứng cả ruột, cà lăm nói: "... Vậy, vậy là cần chúng tôi làm… làm cái gì?"

Thịnh Văn bực bội nói: "Nhờ gửi lời tới cậu ấy, nói… "

Ở thế giới khác, Trần bà lần nữa đẩy thai cổ tới trước mặt Lâm Quát, nhướn đôi mắt chồng chất nếp nhăn: "Người ngoại xứ, ta nghĩ ta đã nói rất rõ rồi. Hoặc là dưỡng cổ, hoặc là để cổ ăn, dân làng Chuyết Trại coi trọng tự nguyện, tự cậu chọn đi, ta cũng không ép."

Sắc mặt Lâm Quát u ám đến quái dị, Thịnh Văn chắc chắn hi vọng cậu sẽ sống tiếp, nghĩ tới đây, cậu không còn do dự mà dứt khoát nhận lấy chung cổ quay người rời đi.

Trần bà phía sau bỗng gọi cậu lại: "Người ngoại xứ, đi tìm trại chủ đi, ông ta sẽ nói cho cậu biết cách thức dưỡng cổ, cũng sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các cậu."

Lâm Quát không màng tới bà ta, mở cửa ra ngoài.

A Vân bên ngoài liếc qua Lâm Quát lại nhìn tới Trần bà, sau đó đi tới dùng Miêu ngữ đối thoại với bà ta: "Trần bà, tâm người ngoại xứ này không theo chúng ta."

Trần bà cúi đầu.

A Vân sốt ruột gọi: "Trần bà!"

"Ta biết, ta biết." Hai mắt Trần bà sáng quắc: "Coi như thai cổ nhìn trúng cậu ta, ta cũng không coi cậu ta như người nuôi cổ." Nói xong hít một hơi, Trần bà vô cùng khó hiểu nói: "Làm sao thai cổ lại chọn một người ngoại xứ chứ…"

Lâm Quát vừa ra tới cửa nhà sàn, ba người tham dự liền xông tới, A Kỳ nhìn chung cổ trong tay Lâm Quát, anh ta là người thuộc khu thành cao nhất trong đám người tham dự, cho nên rất nhanh đã hiểu rõ quy tắc phó bản ⟨Đấu Cổ⟩: "Vậy NPC gọi riêng cậu vào, chẳng phải là cho cậu cổ tốt nhất đấy chứ, vậy bọn tôi còn chơi thế nào."

Lâm Quát không để ý tới anh ta.

A Kỳ ngượng ngùng cười: "Chỉ đùa chút thôi mà."

Lúc này, A Vân lại đẩy mở cửa để người tham dự còn lại vào trong chọn cổ. Lâm Quát không định chờ bọn họ, cậu tính tới xem vị trí tương tự với tảng đá lớn dẫn tới thế giới của chồn, trên đường đi, người trong trại đều quan sát cậu, dùng Miêu Ngữ khiến Lâm Quát nghe không hiểu trao đổi với nhau, hơn nữa còn có người chỉ trỏ chung cổ trong tay cậu.

Lâm Quát chẳng buồn để tâm mấy cái này, cậu đến chỗ tảng đá kia. Đúng như cậu nghĩ, nơi này không có bóng dáng tảng đá nào, ngay cả nền đất thấp cũng cao vút. Cậu không nán lại đây lâu, xoay người muốn tới cổng Chuyết Trại, mục đích nghiệm chứng mình còn có thể rời khỏi Chuyết Trại hay không.

Cậu đi về hướng cổng Chuyết Trại, vừa lúc đụng phải ba người tham dự đã chọn cổ xong, A Kỳ gọi cậu: "Lâm Quát, chỗ trại chủ ở bên này, cậu định đi đâu?"

Dứt lời chạy tới: "Trại chủ đang chờ chúng ta, Trần bà bảo trại chủ có lời muốn nói với chúng ta, cậu có chuyện gì trước cứ chờ chút đã."

Lâm Quát dừng chân, trong chốc lát cũng không vội, vì thế đi theo ba người kia tới tìm trại chủ. Nếu Thịnh Văn ở đây, hắn hẳn sẽ phát hiện, chỗ của trại chủ ở đây so với trại chủ ở thế giới chồn giống nhau như đúc. Tương tự Trần bà ở đây cũng giống như Trần bà ở thế giới chồn, khác biệt duy nhất chính là khe rãnh đỏ máu phía sau.

Lâm Quát trước đó chưa từng gặp trại chủ, nên chưa có phát hiện này.

So với trại chủ trong thế giới chồn, trại chủ nơi này lại chẳng mấy nhiệt tình, ông ta nhìn thoáng qua đám người ngoại xứ trước mắt nói: "Mặc dù cổ ăn gì cũng được, nhưng cách tốt nhất là ăn thịt người."

Lâm Quát đã sớm biết điểm này, bởi vậy cảm xúc cũng không có quá nhiều biến hóa. Ngược lại ba người kia lộ ra một phen hoảng sợ, trong đó nữ sinh tên Hà Vũ Đình run rẩy hỏi một câu: "Thịt người? Là thịt người như tôi nghĩ sao?"

Trại chủ từ chối cho ý kiến, ông ta thu hết vẻ mặt mọi người vào mắt, khinh thường nói: "Chúng ta tôn trọng tự nguyện, chỉ có chất thịt tự nguyện hiến cổ mới nhất ngon."

A Kỳ ngờ vực hỏi: "Phó bản này có liên quan tới tà giáo không vậy?"

Lâm Quát: "..."

Lời này của A Kỳ trái lại động trúng tiếng lòng Lâm Quát, bởi vậy cậu không mặn không nhạt lên tiếng: "Chắc có dính líu tới bán hàng đa cấp."

A Kỳ: "Lâm Quát, tôi đã xem qua livestream của cậu, cậu như vậy khiến tôi có chút không quen."

Lâm Quát: "Ồ."

A Kỳ thở phào: "Thế này tốt hơn nhiều."

Trại chủ mất hứng liếc bọn họ: "Cho nên người đầu tiên tự nguyện hiến cổ là ai?"

Mọi người lập tức 'lộp bộp' trong lòng, Lâm Quát nhíu mày chợt ý thức được gì đó. Không đợi cậu sáng tỏ, trại chủ đứng dậy kéo cửa ra, bên ngoài đã có không ít dân trại đứng đó.

Tiếng trò chuyện bằng Miêu ngữ lập tức truyền vào, trại chủ chỉ tới Hà Vũ Đình: "Vậy liền giao niềm vinh hạnh đặc biệt đó cho cô gái ngoại xứ này đi."

Sắc mặt Hà Vũ Đình tái mét, không lâu trước đó cô mới bị cuốn vào Vây Thành, nếu không phải do thiếu điểm tích lũy, cô sẽ chẳng lại vào phó bản. Hiện tại cô còn chưa kịp hiểu phó bản này có ý gì thì đã bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Dân trại kéo Hà Vũ Đình từ trong nhà sàn ra ngoài, Lâm Quát lập tức đứng dậy đi theo, A Kỳ với một người tham dự khác cũng vội vàng nối gót.

Bọn họ kéo Hà Vũ Đình tới tháp trống, cô mở lớn mắt nhìn những người tham dự: "Cứu tôi! Tôi không muốn chết, tôi không muốn hiến cổ!"

Dân trại không ngừng kéo Hà Vũ Đình tới tháp trống ở trung tâm trại, Trần bà cung cấp cổ cho bọn họ ngồi ngay đó, A Kỳ dù không dám tiến lên cứu Hà Vũ Đình nhưng vẫn lấy dũng khí chất vấn trại chủ một câu: "Chẳng phải ông nói tự nguyện sao! Cô gái này rõ ràng không muốn hiến cổ!"

Trại chủ tự tin nói: "Cô ta tự nguyện."

A Kỳ hết biết phải nói sao với trại chủ, anh ta đã xem Lâm Quát qua hai phó bản, nghĩ đến biểu hiện của cậu trong ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ và ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, bèn lại gần nói: "Lâm Quát, chúng ta phải nghĩ cách thôi, bằng không 'bị tự nguyện' hiến cổ tiếp theo chính là tôi với cậu."

Lâm Quát lặng im không lên tiếng, ánh mắt cấp tốc quan sát tháp trống.

Bấy giờ cậu mới phát hiện, xương cốt treo dưới mái hiên của tháp trống là xương sọ. Giữa lúc suy tính, Trần bà đưa tay sờ mặt Hà Vũ Đình, mở miệng nói: "Người ngoại xứ xinh đẹp, chất thịt của cô hẳn là rất ngon, cổ trùng ăn cô sau này nhất định sẽ có biểu hiện xuất sắc trên đài đấu cổ, nhưng người trong Chuyết Trại đều tôn trọng 'tự nguyện', chất thịt của người tự nguyện hiến cổ mới là tốt nhất giúp cổ trùng trưởng thành, tất cả chúng ta đều chấp nhận hiến dâng da thịt cho cổ, cơ hội hiến cổ không phải ai cũng có được… "

Không biết Hà Vũ Đình do sợ đến choáng váng hay xảy ra chuyện gì, cô không nói nổi một câu, chỉ liên tục lắc đầu kháng nghị.

Trần bà nở nụ cười, lúc này ánh mắt bà ta rời tới những người dân trại, sau đó tùy ý chỉ tay, là một cô gái Miêu tộc.

Sắc mặt cô gái Miêu tộc thoáng tối lại, nhưng vẫn kiên trì vào trong tháp trống giữa tiếng hò reo của đám người.

A Vân dâng tới tay Trần bà một bộ bài, Lâm Quát nhìn qua chất liệu của nó, chắc hẳn cũng là xương người.

Trần bà đảo qua bộ bài xương người, về sau nắm trong tay với mặt sau hướng lên trên: "Hai cô gái có thể bắt đầu rút thẻ bài."

A Kỳ mờ mịt: "Đây là ý gì?"

"Cược mệnh." Lâm Quát lạnh lùng mở miệng, trước đó Trần bà cũng dùng lí do 'tự nguyện' để ép buộc Lâm Quát đưa ra lựa chọn, tình huống hiện tại cũng tương tự vậy.

Quả nhiên, vừa lúc Lâm Quát dứt lời, Trần bà nói: "Quân bài có 1-9 số, '9' là số lớn nhất, hai người các cô ai rút trúng '9' hoặc rút trúng số gần '9', người đó liền có cơ hội được tự nguyện hiến cổ."

A Kỳ sửng sốt, y dường như đã hiểu vì sao trại chủ lại chắc chắn Hà Vũ Đình sẽ tự nguyện hiến cổ như vậy, bởi vì muốn sống sót, cũng chỉ đành 'tự nguyện' tham gia trận đánh cược bằng tính mệnh này, một khi rút trúng số '9' hoặc gần '9', liền chẳng khác nào có chơi có chịu, nhất định phải dùng tính mạng mình để nuôi dưỡng cổ.

A Kỳ nhất thời không biết phải nói sao, thở dài một hơi mới mở miệng: "Tất cả phó bản Vây Thành đều có cạm bẫy, ngay cả phó bản một sao cũng không ngoại lệ."

Nuôi cổ - đấu cổ, quy tắc phó bản này quá đơn giản, vậy có thể thu hút thủy hữu vào phòng livestream thế nào?

A Kỳ lấy điện thoại ra mở phòng livestream của mình, anh ra nhìn mưa đạn, sau màn rút bài cược mệnh của phó bản này, mưa đạn quả nhiên tăng lên.

Lâm Quát cũng lấy điện thoại ra, mưa đạn chiếm hết toàn bộ màn hình máy:

[U là trời, lúc đầu tôi xem đến ngủ quên mất, hiện tại đột nhiên kịch tính hẳn]

[Cơ mà, Cơn Gió Ngọt Ngào đâu?]

[Lầu trên ngáo hả, không nghe thấy bà lão NPC nói có hai thế giới sao? Cơn Gió Ngọt Ngào đang ở một thế giới khác đó!]

[Mi mới ngáo á, ta đang muốn hỏi phòng livestream của Cơn Gió Ngọt Ngào, ta lật tung tất cả phòng livestream của thành khu đều không tìm thấy Cơn Gió Ngọt Ngào đâu hết]

[Vậy hẳn là mi bị mù]

[Nói nhảm cái gì vậy, đừng làm phiền ta xem cược mệnh, quá là kịch tính]

Lâm Quát bực mình cất điện thoại, ánh mắt chăm chú dõi đến Hà Vũ Đình và cô gái Miêu tộc.

Trần bà đầy mặt ý cười quan sát các cô: "Ai trước đây?"

Cô gái Miêu tộc cân nhắc mở miệng: "Tôi nguyện ý hiến cổ, tôi trước đi."

Trần bà lắc đầu: "Người Chuyết Trại luôn luôn nhiệt tình hiếu khách, ưu tiên cô gái ngoại xứ đi."

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người tập trung trên thân Hà Vũ Đình. Hà Vũ Đình nhắm mắt lại, cô biết những người này sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ rút thẻ bài mới có thể cứu mạng cô được.

Nghĩ như vậy, Hà Vũ Đình run lẩy bẩy duỗi tay, rút một tấm thẻ bài, thời điểm trông thấy mặt bài Hà Vũ Đình nhẹ nhàng thở ra.

A Kỳ cũng nhẹ nhõm theo: "Xem ra, Hà Vũ Đình hẳn đã rút được rút một thẻ bài nhỏ."

Lâm Quát không lên tiếng, cậu luôn cảm thấy sẽ không dễ dàng như thế, vì vậy gắng sức nhìn ra xa.

Đến lượt cô gái Miêu tộc rút bài, cô gái cũng chú ý tới sự thả lỏng cùa Hà Vũ Đình, vì vậy càng thêm áp lực, thời điểm rút bài còn thoáng do dự.

Ánh mắt Trần bà lập tức rơi trên người cô gái Miêu tộc, khiến cô gái bị doạ vội vã rút một thẻ bài trong tay Trần bà, có lẽ do căng thẳng hoặc là nguyên nhân nào khác, cô gái Miêu tộc hơi run tay, quân bài vừa rút liền rơi xuống mặt đất, lộ ra trong đó là số— 7.

Cô gái Miêu tộc nháy mắt tái mét mặt, những người khác nhìn thấy con số trên thẻ bài của cô gái, lúc này nhao nhao rướn cổ dõi mắt trông ra xa, muốn nhìn quân bài trong tay Hà Vũ Đình.

Hà Vũ Đình cũng kích động lộ ra bài của mình, là quân '1'.

Mọi người đồng loạt hò reo.

Trần bà thu lại thẻ bài trong tay hai người, tiếc nuối nhìn tới cô gái Miêu tộc, chưa đợi bà ta mở miệng, Lâm Quát chợt nói: "Nguy rồi!"

Trong phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩, Lâm Quát gieo xúc xắc ra số '13', phía sau cậu là Lâm Chi giành số '1', thứ tự đầu cuối tương liên, đối tượng hiện thực hoá tấn công là dựa theo số thứ tự này. Cho nên hiện tại, '1' trong tay Hà Vũ Đình cũng gần kề '9', thậm chí còn gần hơn '7' của cô gái Miêu tộc.

Quả nhiên, Trần bà dùng giọng điệu tự hào nói với Hà Vũ Đình: "Chúc mừng cô, cô gái ngoại xứ xinh đẹp đã nhận được cơ hội hiến cổ."

Hà Vũ Đình lập tức sững sờ tại chỗ, cô khó kiềm chế được run rẩy: "Không đúng! Không đúng, tôi rõ ràng là '1', cô ấy là '7', giữa '1' và '9' còn cách 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, mà giữa '7' và '9' chỉ có một số '8'! Nên bị hiến cổ chính là cô ấy chứ không phải tôi!"

Trần bà lắc đầu, kết luận hệt như suy nghĩ của Lâm Quát: "Số lượng quân bài là 1-9, giữa '1' và '9' cách 7 chữ số, nhưng '9' đến '1' thì không cách số nào."

Hà Vũ Đình lập tức nghẹn họng, cứng đờ tại chỗ.

Người dân Chuyết Trại hiển nhiên rất có kinh nghiệm, bọn họ tới nâng Hà Vũ Đình lên, lại dùng Miêu ngữ giao tiếp với nhau, mà trại chủ đứng cạnh Lâm Quát và A Kỳ lại hưng phấn đến dị thường: "Quá tốt rồi, cổ của tôi đói bụng ba ngày nay, giờ rốt cục cũng được ăn rồi."

A Kỳ không thể tin nhìn tình cảnh trước mắt: "Trước đó đâu có nói thứ tự 1-9 tương liên đâu."

Lâm Quát cười nhạo trong lòng, vô cảm nói: "Nếu tráo đổi quân bài của hai bọn họ, ngưởi chết vẫn là Hà Vũ Đình."

A Kỳ mất hai giây mới phản ứng được ngụ ý trong lời Lâm Quát, cậu muốn nói Trần bà giở trò lừa bịp, nếu cô gái Miêu tộc rút được '1', vậy quy tắc số thứ tự tương liên này sẽ không tồn tại.

Lâm Quát nhìn Hà Vũ Đình bị khiêng đi, trong đầu cấp tốc suy tính. Phương Lỗi từng nói, cổ cái gì cũng ăn, nhưng cổ không ăn thịt người thì khó dưỡng tốt, trên đài đấu cổ chú định sẽ thất bại. Tuy nhiên, Trần bà cớ gì lại nhấn mạnh 'tự nguyện', lẽ nào thịt người không tự nguyện bị giết thì không phải thịt người?

Lâm Quát nghĩ một hồi, cậu nhớ đến lời thợ săn. Anh ta nói Trần bà là Thánh nữ Miêu cương, nói dối sẽ khiến linh hồn vấy bẩn… Lâm Quát cúi đầu nhìn chung cổ trong tay, gần như đã sáng tỏ.

Người không tự nguyện bị giết hẳn sẽ mang oán hận, mà người tự nguyện hiến cổ sẽ khiến linh hồn cổ sạch sẽ hơn, như vậy lực sát thương của cổ nuôi ra trên đài đấu mới càng mạnh mẽ.

Mạch suy nghĩ gần như mở rộng, Lâm Quát chia thịt người làm hai loại, một loại là thịt người không tự nguyện bị giết, một loại là thịt người tự nguyện bị giết, hai loại chất thịt giống với 'thịt thăn' mềm nhất và 'hạch bạch huyết' của heo.

Ngoài chợ bán thức ăn ở thế giới thực, một cân thịt thăn 28 đồng, hạch bạch huyết lại là bộ phận bị vứt bỏ, dù sao ăn thứ này sẽ suy giảm hệ miễn dịch.

Giải thích như vậy là có thể hiểu được. Có điều Lâm Quát vẫn chưa hoàn toàn rõ, Trần bà nói người trong Chuyết Trại đều tự nguyện hiến cổ, đây chẳng phải nói Chuyết Trại có lượng 'thịt thăn' lớn để dưỡng cổ sao, nếu là vậy, cớ gì Trần bà vẫn khăng khăng tạo thêm phiền phức mà tâng bốc 'hạch bạch huyết là người tham dự' trở thành thịt thăn tự nguyện hiến cổ'?

Lâm Quát động não, thời khắc vấn đề này hình thành trong tâm trí, cậu nghĩ ngay tới một đáp án, ấy là người Chuyết Trại căn bản cũng không nguyện ý hiến cổ, nhưng mà cổ coi thịt người là thức ăn, thích nhất là thịt người tự nguyện hiến cổ.

Chuyết Trại người người nuôi cổ, sẽ tạo thành cục diện nhiều cổ ít thức ăn. Lâm Quát đổi góc độ suy đoán, nếu cậu là Trần bà, so với việc người ngoại xứ nuôi cổ để Chuyết Trại thắng được thế giới trồn trên đài đấu cổ, thì làm sao thu hoạch được thức ăn nuôi cổ khiến cậu quan tâm hơn. Nói cách khác, Trần bà không thiếu người nuôi cổ, thiếu chính là người làm thức ăn cho cổ.

Nghĩ tới đây, Lâm Quát bỏ qua thai cổ, nó dường như cảm nhận được sự ghét bỏ của Lâm Quát, trong chung cổ truyền đến tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như đang tủi thân.

A Kỳ bên cạnh vẫn còn suy ngẫm câu nói kia của Lâm Quát, anh ta vân vê cằm phân tích: "Khoan, lượng tin tức có hơi lớn, từ từ để tôi… có nghĩa là, chúng ta trong mắt bọn họ chỉ là đồ ăn cho cổ, vì để cổ ăn được 'thịt người tự nguyện' nên mới phải dùng loại phương thức có chơi có chịu này mà giết chúng ta."

A Kỳ gãi đầu một cái: "Đây thực sự là phó bản một sao hả? Nếu thế, nơi này chẳng lẽ có thể coi thành… sòng bạc?"

Lâm Quát đáp "ừm".

Cậu nghĩ tới quy tắc phó bản: Chiến thắng đấu trường.

Mục đích cuối cùng của đấu trường là phân thắng bại, mà đánh bài cũng thế, cho nên đánh bài cũng có thể coi là một hình thức khác của đấu trường.

Lâm Quát không ngừng nghĩ, cớ gì một trại nhỏ lại chia hai thế giới, thời điểm trông thấy Trần bà lấy ra bộ bài xương cốt liền hiểu ra vấn đề. Hai thế giới đều mở ra cho người tham dự, đài đấu cổ là phân tranh giữa hai thế giới, cho nên đối với người tham dự mà nói, có thể chọn đúng thế giới hay không cũng là một lần 'đánh bài'.

Với phó bản này mà nói, bất luận hình thức, miễn có thể phân thắng bại thì đều là đấu trường.

Thế giới Chuyết Trại người người nuôi cổ, thế giới chồn cũng chỉ có chồn đội lốt người nuôi được cổ, thế giới nào có ưu thế lớn hơn đã rõ ràng.

Lâm Quát tạm thời chưa biết thế giới chồn sẽ chiến thắng trên đài đấu cổ kiểu gì, nhưng hiện tại cậu đã chọn Chuyết Trại chiếm tỉ lệ thắng lớn, hệ thống máy chủ ra tay cân bằng, tự nhiên cũng sẽ tăng thêm độ khó cho người tham dự chọn thế giới Chuyết Trại.

Cho nên cậu muốn sống sót, không đơn giản chỉ là dưỡng cổ sau đó mang lên đài đấu, vấn đề trước mắt là không để bản thân trở thành 'thịt thăn'.

Reo hò trong tháp trống vẫn chưa hề ngừng, Lâm Quát nhìn tới Trần bà bình tĩnh mở miệng: "Trước '1' còn có '0'."

Một lời này khiến tiếng hoan hô ngừng bặt.

Hà Vũ Đình vốn bị đám người khiêng lên, lúc này mới lấy lại tinh thần liều mạng giãy dụa: "Đúng! Trước '1' còn có'0', tôi không thua! Đây là một trận hoà!"

Cả dân làng Chuyết Trại và Trần bà đều trợn mắt nhìn về phía Lâm Quát, Trần bà nói: "Nhưng trong bộ bài không có '0'."

Lâm Quát không chút e sợ bà ta: "Trước đó bà cũng không nói các số có liên kết." Thoáng dừng, cậu chuẩn xác đâm trúng điểm yếu của Trần bà: "Không nói rõ quy tắc, chính là vi phạm nguyên tắc 'có chơi có chịu'."

Hà Vũ Đình nhìn Lâm Quát như một vị cứu tinh, A Kỳ cũng hô to: "Đúng! Các người giở trò lừa bịp, không có tinh thần đánh bài! Coi như cổ ăn Hà Vũ Đình, nõ cũng chẳng thấy vui đâu!"

Một người tham dự khác rốt cuộc gia nhập nhóm Lâm Quát mà lặp lại lời A Kỳ.

Những lời này kích thích toàn bộ dân làng Chuyết Trại, Trần bà chăm chú nắm vuốt bộ bài trong tay, qua hồi lâu mới thỏa hiệp mở miệng: "Vậy được rồi, là do ta, lần này có thể coi là thế hoà." Bà ta lại bắt đầu xáo các quân bài: "Vậy… làm lại lần nữa."

Kẻ chuẩn bị mang Hà Vũ Đình cho cổ ăn phẫn nộ lại không cam lòng, nhưng Trần bà đã lên tiếng, bọn họ cũng hết cách, đành phải thả Hà Vũ Đình ra.

Hà Vũ Đình cảm kích nhìn Lâm Quát, sau đó nơm nớp lo sợ tiến tới tháp trống.

Tim A Kỳ nhảy bình bịch: "Lâm Quát, tôi chợt phát hiện một điểm trí mạng."

Lâm Quát nhìn anh ta.

A Kỳ nói: "Nếu Trần bà cho người tham dự đánh bài với nhau thì sao?"

Lâm Quát lắc đầu nói 'không đâu', A Kỳ hỏi 'tại sao'. Lúc này Lâm Quát bất ngờ nhớ tới Thịnh Văn, nếu như bên cạnh cậu là Thịnh Văn, hắn sẽ không hỏi tại sao, chưa biết chừng còn có thể sớm phát hiện điểm kỳ dị của 'đài đấu'.

A Kỳ không phát giác mình bị Lâm Quát ghét bỏ, cứ hỏi không ngừng.

Lâm Quát ngại ồn ào, một lời khiến y ngậm miệng: "Chỉ là phó bản một sao."

Cấp sao phó bản càng cao đồng nghĩa tỉ lệ tử vong càng lớn, nếu Trần bà để người tham dự đánh bài với nhau, tỷ lệ tử vong của ⟨Đấu Cổ⟩ sẽ trên 50%, như vậy độ khó phó bản này phải đạt tới ba sao.

A Kỳ: "... Thật mẹ nó hợp lý."

Lâm Quát không lên tiếng, tầm mắt lần nữa hướng vào tháp trống. Sắc mặt ai nấy trong Chuyết Trại rất khó coi, hai đầu mày chứa đầy phẫn nộ, càng có nhiều người chỉ trỏ Lâm Quát. Dù cậu nghe không hiểu Miêu ngữ, nhưng từ trên mặt bọn họ cũng nhìn ra, bọn họ hẳn là muốn giết chết cậu.

Trần bà không mấy vui vẻ đảo bài, trại chủ quay đầu nhìn Lâm Quát: "Người ngoại xứ, hiến cổ là vĩ đại, các cậu sẽ hối hận vì lời đã nói."

Lâm Quát hỏi nhẹ tênh: "Vậy sao ông không hiến cổ?"

Trại chủ cứng đờ giây lát, vừa rối vừa tức nói: "Tôi nói với cậu cũng vô nghĩa! Đám người ngoại xứ các cậu căn bản không hiểu đài đấu cổ có ý nghĩa thế nào!"

Lâm Quát liền mặc kệ trại chủ, cậu chú ý tới mánh khoé của Trần bà lúc đảo bài.

Trong tay áo bà ta còn cất giấu bộ bài khác, thời điểm xáo bài, những quân bài ban đầu bị bà ta đánh tráo với bộ bài trong tay áo.

Hà Vũ Đình không hề phát hiện điểm ấy, lần này cô không được rút bài đầu tiên. Tóm lại Trần bà cũng lười nhắc lại, ném ánh mắt tới cô gái Miêu tộc.

Cô gái tiến lên rút một tấm bài.

Trần bà nhìn Hà Vũ Đình: "Tới phiên cô, người ngoại xứ!"

Hà Vũ Đình run rẩy duỗi tay rút bài, cô dùng sức nuốt xuống, nhìn đến chữ số trên quân bài, đầu 'ong' một tiếng.

9.

Trần bà dường như đã biết đáp án này, lạnh lùng mỉm cười, theo trình tự nói: "Vậy hai cô gái hãy lật bài của mình ra cho mọi người thấy."

Cô gái Miêu tộc đứng mũi chịu sào lộ ra quân 1 của mình, sau đó dùng tiếng phổ thông mà bọn Lâm Quát đều nghe hiểu nói: "Không biết cô gái ngoại xứ là số mấy, chỉ cần cô không rút được '9'. Vậy cơ hội hiến cổ chính là tôi."

A Kỳ nói: "Nếu không phải tại cô ấy run tay, tôi mẹ nó suýt tin là thật rồi."

Lâm Quát quan sát động tĩnh trong tháp trống.

Người Chuyết Trại vây quanh tháp trống chế giễu một tiếng, hưng phấn kêu lên, như đang thúc giục Hà Vũ Đình mau chóng tiết lộ quân bài của mình.

Lúc này đầu óc Hà Vũ Đình trống rỗng, cô không ngờ vận khí của mình kém như vậy. Cô cứ ngỡ bản thân vừa kinh hoảng một trận trở về từ cõi chết, lần thứ hai rút bài không thể xui xẻo đến thế, chung quy có câu châm ngôn 'nạn lớn không chết sau ắt có phúc' mà.

"Không… sẽ không." Hà Vũ Đình thì thào, vành mắt cô đỏ bừng, bất lực bứt tóc: "Làm sao lại, làm sao lại có thể như vậy!"

Trần bà chẳng thấy cô đáng thương: "Người ngoại xứ! Đến phiên cô! Tất cả mọi người đang chờ xem quân bài trong tay cô đấy!"

"Không!" Hà Vũ Đình giận dữ hét lên một tiếng.

Tiếng hét này đã kích thích cảm xúc người của Chuyết Trại, có kẻ dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: "Xảy ra chuyện gì! Vì sao không lấy thẻ bài của cô ra!"

Trần bà cũng kích thích Hà Vũ Đình: "Người ngoại xứ, hiến cổ là biện pháp cổ thần định ra! Nếu cô còn chậm trễ, vậy ta coi như cô xem thường cổ thần, kẻ xem thường cổ thần đều bị ném cho cổ hung ác nhất ăn, bọn chúng sẽ từng chút cấu xé da thịt cô, tiến vào mạch máu cô uống huyết dịch sau đó tiếp tục cắn nuốt chất thịt của cô, chờ chúng ăn sạch cô rồi, chúng ta sẽ lấy xương sọ cô treo trong tháp trống như một lời cảnh cáo!"

Lời bà ta vừa dứt lập tức thổi tới một trận gió, xương cốt dưới mái hiên tháp trống va vào nhau khiến cả khu trại tràn ngập quỷ dị.

Hà Vũ Đình bị dọa ngồi liệt trên đất, Trần bà liếc nhìn cô, lòng khinh thường hừ lạnh. Bà ta không hề nói cho cô gái ngoại xứ biết, tại thế giới chồn, chồn gọi người Chuyết Trại là… người xương cốt.

"Vị người ngoại xứ này khăng khăng xem thường cổ thần." Giọng nói Trần bà lạnh lẽo: "Đã như vậy, ném cô ta làm đồ ăn…"

Trần bà nói tới đây thì đứt đoạn, Lâm Quát xuất hiện ngay trước mặt bà ta, cậu cầm lấy bài trong tay Hà Vũ Đình, kế đó nói: "Thẻ bài này là của tôi, nếu thẻ bài gần tới '9', tôi đi hiến cổ."

Trần bà thoáng sửng sốt, bà ta vẫn chưa định dùng người thai cổ chọn trúng làm đồ dưỡng cổ, nhưng nghĩ lại, đây chính là người thai cổ đã chọn, Lâm Quát tự nguyện hiến cổ có thể khiến cổ càng mạnh hơn, mà cậu chưa chắc đã thực sự nuôi được thai cổ lên đài đấu.

Nghĩ như vậy, Trần bà lạnh lùng nói: "Được, vậy vị người ngoại xứ tự nguyện hiến cổ này, mời lộ quân bài của mình cho mọi người biết."

Lâm Quát không nói hai lời, lấy quân bài ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.