Thang máy đưa người xuống hầm gửi xe, Lâm Quát còn chưa kịp ra ngoài, liền cảm nhận được có luồng gió lướt qua mặt, bắt nguồn từ ống thông gió trên đỉnh đầu. Chỉ là cậu luôn nhìn phía trước, đến khi ra ngoài, lúc thang máy khép lại mới dừng chân, ánh mắt phức tạp quay lại nhìn cánh cửa đóng kín.
Cậu có cảm giác đang bị theo dõi, loại cảm giác này khiến người ta cực kì không thoải mái. Có điều đây cũng nằm trong dự liệu của Lâm Quát, cậu không hề tỏ ra kinh hoảng, một vì không muốn đánh cỏ động rắn, hai vì không để "người" nhìn lén núp trong bóng tối vì phản ứng của cậu mà dương dương tự đắc.
Lâm Quát cứ thế thản nhiên cầm vòi hoa sen, men theo mũi tên chỉ đường dưới nền đất, từng bước tiến đến lối ra của hầm gửi xe. Diện tích toàn bộ tiểu khu không lớn, từ thang máy đến lối ra cũng chỉ mất vẻn vẹn năm, sáu phút.
Trong năm, sáu phút này, Lâm Quát đưa ra một quyết định. Mỗi quy tắc trong phó bản ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ dường như đều đáp ứng vì Tà Thần, cậu luôn ở thế bị động. Mà bị động đồng nghĩa với việc mất đi quyền kiểm soát tính mạng, cậu không muốn như thế.
Cậu muốn tìm ra hết "bọn chúng", không chỉ là nắm quyền chủ động, Lâm Quát còn cảm thấy trên người "bọn chúng" khả năng sẽ cất giấu manh mối phá cục.
Lâm Quát ra khỏi hầm gửi xe, ngẩng đầu nhìn phía trước. Đặc điểm kiến trúc của tiểu khu cậu ở tuy không tính là trung tâm thành phố, nhưng dù sao cũng thuộc Tam Hoàn*. Đường xá quanh tiểu khu khai thông đủ hướng, bởi vì sát bên cạnh còn có một toà trung tâm thương mại rất nổi tiếng, người đi đường lại càng thêm tấp nập.
*Tam Hoàn: tập đoàn lớn của Trung Quốc
Dựa vào kiến thức theo dõi, địa hình cùng với lưu lượng người như vậy chính là thiên đường ẩn náu của bọn chúng, người bị theo dõi rất khó phát hiện kẻ âm thầm quan sát mình.
Lâm Quát nhìn lướt qua một lượt liền thu mắt, người cắm đầu đi tới hoặc vội vàng lướt qua cậu, dường như đều có mục đích riêng. Từ đầu đến cuối cậu luôn giữ một khoảng cách an toàn với những người này, đề phòng kẻ nhìn lén bất ngờ xông tới cướp lấy mật mã tử vong trong tay cậu.
Biện pháp bảo vệ mật mã tử vong của Lâm Quát cũng chỉ đơn giản là nắm chặt tay hơn chút, suy nghĩ trong đầu cấp tốc chuyển động, rất nhanh, cậu đã có cách.
Lâm Quát lướt đi như gió, từ tiểu khu đến học viện mỹ thuật mất gần phân nửa giờ, dọc đường camera giám sát đều ghi lại hình ảnh của cậu.
Đến học viện mỹ thuật, Lâm Quát không lập tức vào ngay, lúc này đồng hồ vừa qua 9 giờ, chính là thời điểm bắt đầu lớp học đầu tiên.
Lâm Quát đi thẳng tới trung tâm dịch vụ trường. Chỉ cần trả lời đúng số thẻ căn cước và mã sinh viên, trung tâm liền có thể cấp lại thẻ trường cho cậu, gần như toàn bộ chi tiêu trong học viện mỹ thuật đều có thể ghi nợ bằng thẻ trường, hoặc cũng có thể trực tiếp thanh toán qua tấm thẻ đó.
Nhân viên công tác vừa đi làm, vì vậy trong trung tâm chẳng có mấy người. Lâm Quát không làm mất thêm thời gian, cầm thẻ trường vừa được cấp lại đi tới toà kí túc xá nam, suốt dọc đường camera giám sát đều lặng yên không tiếng động dõi theo cậu.
Lâm Quát đến dãy tủ dưới toà kí túc, chuyển phát nhanh của sinh viên học viện mỹ thuật đều được đặt ở đây.
Trước tủ chuyển phát nhanh vây đầy học sinh, mỗi ngăn tủ chỉ đặt một màn hình có thể thao tác, các sinh viên muốn chuyển phát nhanh phải dùng mã nhận hàng do hậu cần cung cấp nhập vào màn hình, như vậy mới mở được khoá tủ chuyển phát.
Bởi vì màn hình ít mà lượng người lại đông, xếp thành hàng dài trước tủ chuyển phát. Lâm Quát tỉ mỉ đánh giá một lượt từng người trong hàng ngũ, nơi này dù sao cũng là toà nhà phụ, hơn nữa còn cách kí túc xá chính và khu giảng dạy rất xa, đoàn người xếp hàng gửi chuyển phát nhanh ở đây cũng không có ai mà cậu quen biết.
Cậu không cảm thấy "bọn chúng" sẽ đoán trước được quỹ đạo di chuyển của mình mà sớm lẫn vào trong đoàn sinh viên gửi chuyển phát nhanh, bằng không, phó bản này đã chẳng cần tiếp tục nữa. Nghĩ như vậy, Lâm Quát tiến lên, cậu không xếp hàng mà đi đến trước ngăn tủ gần như không mấy ai để ý, tủ chuyển phát này so với nhưng ngăn tủ phải xếp hàng dài kia có hơi khác biệt, rõ ràng nhất chính là màn hình trên quầy chuyển phát cùng những màn hình khác lớn hơn gấp đôi.
"T r u y ệ n đ ư ợ c e d i t v à u p t ạ i w a t t p a d b ở i C h i m N o n"
Ngón tay Lâm Quát gõ trên màn hình vài lần, chỉ chốc lát sau một cánh tủ trong đó đã mở ra, cậu bỏ vòi hoa sen vào.
Lâm Quát vịn tay nắm cửa kim loại, không chút do dự, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đúng vào khoảnh khắc đó, trên màn hình chuyển phát nhanh hiển thị: Giao hàng thành công.
Xử lý xong xuôi, Lâm Quát tính toán đi tìm chút đồ ăn gì đó, cậu đói bụng rồi. Thành ra cũng không để ý tới tủ chuyển phát và camera giám sát nữa, quay đầu đi thẳng đến căn-tin.
Màn băm thịt sáng nay của Lâm Chi còn rõ mồn một trước mắt, dạ dày Lâm Quát vẫn còn hơi khó chịu, chỉ ăn tạm bát cháo trắng với một quả trứng gà, cậu lọc lòng đỏ trứng để qua một bên, sau đó mới ăn bữa sáng được coi là bình thường nhất trong mấy ngày này.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Quát mang bát đĩa tới bồn rửa, đầu cũng không ngoái liền rời khỏi căn-tin. Trước lúc đi cậu đã liếc qua đồng hồ treo tường, từ lúc bỏ vòi hoa sen vào tủ chuyển phát đến giờ đã qua gần một tiếng. Mà camera giám sát ở căn-tin không còn tiếp tục dõi theo cậu, trong đầu Lâm Quát vẽ ra một tấm bản đồ sân trường, cậu bắt đầu di chuyển quanh khuôn viên trường học theo kế hoạch định sẵn, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, lại dùng tiền trong thẻ trường mua một tập phác thảo với một cây bút.
Cậu vẫn như cũ dạo bước trong sân trường, không ngừng di chuyển, tay cũng không ngừng. Một tập phác thảo 24 trang bị cậu xé thành chỉ còn lẻ tẻ vài trang, khi tờ giấy cuối cùng cũng bị Lâm Quát xé xuống, cậu dựa theo kế hoạch đi đến tủ chuyển phát cất giữ vòi hoa sen.
Vừa ngẩng đầu lên, một gã trai đứng lặng ngay trước tủ, ánh mắt rơi vào điểm nào đó trên dãy tủ chuyển phát. Lâm Quát thuận theo ánh mắt gã, phát hiện điểm nhìn của gã lại chính là hộc tủ cất giữ vòi hoa sen.
Lâm Quát không lùi về sau cũng không tiến lên trước, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát gã.
Có lẽ ánh mắt Lâm Quát quá có thâm ý, gã trai vốn đưa lưng về phía cậu xoay người. Dựa vào ngũ quan và trạng thái da thịt, xem chừng tuổi tác của gã không lớn, so với Lâm Quát nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch một hai tuổi.
"Tìm thấy rồi." Lâm Quát mặt không biểu tình nói.
Gã trai đầu tiên lộ ra biểu cảm mê mang, sau mới phản ứng được Lâm Quát là đang nói cái gì, mê mang trên mặt cấp tốc biến thành kinh ngạc: "Cậu mang mật mã tử vong để ở chỗ này, chính là vì dẫn dụ tôi ra?"
Lâm Quát từ chối cho ý kiến.
"Cậu không phải chứ?" Nói đoạn gã chỉ chỉ đầu mình, tỏ ý nơi này của Lâm Quát hẳn là có chút vấn đề.
Lâm Quát cảnh giác đánh giá gã, chậm rãi mở miệng: "Kẻ theo dõi tôi là anh." Cậu nhìn chằm chằm gã trai trước mắt này, thời điểm cậu đến tủ chuyển phát đã nhìn ra, gã đến đây một mình chứ không có đồng bọn, liền hỏi: "Một tên nữa đâu?"
Gã trai nhún vai, trả lời từng câu hỏi của Lâm Quát: "Phải, không biết."
Gã dường như không có ác ý gì.
Nhưng Lâm Quát không dám coi nhẹ, gã trai liền chủ động nói: "Tìm một chỗ đi, tôi sẽ kể hết cho cậu tình huống của tôi và cả những thứ tôi biết."
Lâm Quát suy ngẫm giây lát, không từ chối cũng chẳng gật đầu đồng ý.
Gã trai hơi khó chịu với phản ứng của Lâm Quát, giọng điệu có phần bực bội: "Nếu tôi muốn hại cậu, cậu cảm thấy mình chạy trốn được sao? Hơn nữa, nếu có hứng thú với mật mã tử vong của cậu, tôi nhất định thẳng tay cạy cái ngăn tủ này ra rồi. Anh bạn nhỏ, tôi đã lộ át chủ bài cho cậu, người với người quan trọng nhất vẫn là có chữ tín nha."
Lâm Quát không lên tiếng, lặng im quan sát gã.
Gã trai liền bước lên trước: "Vậy tới tiệm trà sữa đằng kia đi, hiện tại ít người ít tiếng." Dứt lời mặc kệ Lâm Quát có theo cùng hay không, vượt qua mặt cậu đi thẳng về phía trước.
Lâm Quát rốt cuộc vẫn cùng tiến lên.
Gã trai gọi hai cốc trà sữa, lúc phải trả tiền lại liếc sang Lâm Quát, bối rối sờ hai bên túi quần áo của mình: "Kia, cậu có tiền không?"
Lâm Quát: "..."
Chị gái ghi oder nhìn sang Lâm Quát, mặt mũi Lâm Quát hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của phần lớn nữ sinh. Chị gái đỏ ửng mặt, nói nhỏ: "Tiểu ca ca, tổng cộng 32."
Lâm Quát hờ hững chìa ra tấm thẻ trường, chị gái ghi oder quẹt thẻ xong liền trả lại cho cậu: "Tiểu ca ca, nhắc nhở số dư nha."
Nếu thẻ trường dưới 10 nhân dân tệ, sau khi sử dụng sẽ nhắc nhở chủ thẻ nạp tiền, Lâm Quát gật gật đầu: "Biết rồi, cảm ơn."
Gã trai ở một bên nói: "Cậu yên tâm, lời tôi sắp nói đây đảm bảo giá trị tuyệt đối hơn 32 nhân dân tệ."
Cuối cùng hai người tìm một góc hẻo lánh trong cửa hàng, Lâm Quát vừa cắm ống hút vào cốc vừa nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]