"Tôi nghĩ cái này đã... nói lên tất cả?"
Một lúc sau, giọng nói của John vang lên, hơi biến đổi.
Lestrade lấy lại tinh thần: "Ồ... tôi đoán vậy!"
"Sherlock Holmes đang cầu xin ai đó cho mình cơ hội?" John nói.
"Ờ... chắc là thế?" Lestrade đáp.
Sau đó ông thấy người bạn thân nhất của mình buông thõng một hơi, rồi lại tươi cười như trút được gánh nặng: "Trời ạ! Sherlock thật sự đang yêu một người!!"
Lestrade bắt đầu hoang mang, John rốt cuộc là đang vui sướng hay đang đau buồn đến mức từ bỏ chính mình?
"Tên Sherlock kia thực sự đã yêu, hơn nữa còn là một người đàn ông, anh họ của anh ta." John vừa cười vừa nói, nhìn Greg: "Thật quá kỳ diệu, đúng không?"
"Tôi..." Lestrade cảm thấy đêm nay não của mình thực sự đã quá tải.
Mà John đã bắt đầu nghiên cứu bức thư: "Anh ấy chưa viết xong sao? My...? Cái gì của tôi?"
"Tôi nghĩ..." Greg cuối cùng cũng kích hoạt lại chức năng cảnh sát của mình: "Tôi nghĩ đó là tên viết tắt của Mycroft?"
"Ồ!" John chợt nhận ra: "Vậy câu này có nghĩa là: 'Tôi ghét bằng chứng chỉ cho tôi một cơ hội, Mycroft.' Chúa ơi!"
Vẫn không thể kìm được, Lestrade hỏi: "Cậu không sao chứ, John?"
John quay đầu lại: "Gì cơ? Tất nhiên là tôi không sao rồi, có sao là Sherlock mới đúng. Anh ta bị đá, còn cầu xin được một cơ hội, hahaha, ông có thể tưởng tượng được điều đó không?"
Thanh tra cảnh sát Scotland Yard nhìn bạn mình — hay đúng hơn, người bạn trên danh nghĩa nhưng thực chất là người ông thầm mến mộ. Nghiêm túc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-chi-la-hieu-lam-thoi/946293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.