Nguyên nhân gây ra là một buổi chiều, một buổi chiều bình thường buồn chán, John vất vả lắm mới có một giấc ngủ bù sau hai ngày liên tục tăng ca, kết quả bị một mùi kỳ lạ trong phòng đánh thức — "Chết tiệt! Cháy!!"
"Cháy! Cháy! Cháy ở đâu?" John nhảy ra khỏi giường, tìm kiếm mồi lửa khắp nhà, cuối cùng — "Sherlock!! Anh đốt tủ quần áo của tôi làm gì?!"
"Thí nghiệm tính dễ cháy với tủ quần áo của anh mà thôi, John, bình tĩnh một chút đi."
"Bình tĩnh?! Bình tĩnh?! Anh đốt tủ quần áo của tôi!! Của tôi! Chết tiệt! Tủ quần áo!!"
"Tôi không nghĩ tới anh lại dễ giận dữ như vậy, John. Được rồi, tôi rất xin..."
"Chết tiệt!! Sherlock! Anh không thể tìm chuyện gì khác mà làm à?!"
"... lỗi. John, đây mới là trọng điểm. Nhờ cái thế giới nhàm chán này mà tôi không có việc gì khác để làm!"
Và đốt rụi tủ quần áo của John chính là "phương pháp giải quyết nhàm chán" kiểu Sherlock.
Ngày hôm sau, Sherlock nằm dài trên sô pha ngân vang khúc quân hành nhàm chán — bằng đàn violin. John ngồi trên sô pha của anh chơi máy tính, một lát sau, tháo nút bịt tai một bên xuống: "Sherlock, Sherlock!"
Cái gì? Thám tử dừng bàn tay đang cưa gỗ, căm tức nhìn bạn cùng phòng của mình.
"Anh thích như thế nào...? Ý tôi là, nếu có một... ừm... đối thủ khiến anh vừa lòng, anh cảm thấy người đó sẽ trông như thế nào? Không phải Moriarty giống như con nhện trong tưởng tượng của anh, mà là, người có thể ngăn cản anh đốt tủ quần áo, bắn súng loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-chi-la-hieu-lam-thoi/240611/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.