Bảo mẫu cầm hộp thuốc vội vã chạy tới, nghe được câu nói ấy của Đường Kỳ Sâm thì đứng sững tại chỗ. Dì Chu chăm sóc anh mấy chục năm, thương yêu Đường Kỳ Sâm như con trai ruột của chính mình, sống hơn nửa đời người thăng trầm, nhìn thấy một cảnh này vẫn không nhịn được mà lén lút gạt lệ.
Đường Kỳ Sâm đã thương tâm đến mức không muốn sống, yết hầu khẽ lăn, nghiêng mặt qua một bên. Tư thế kháng cự lại với mọi thứ, cái gì cũng không muốn nói nữa.
Vẻ mặt Cảnh An Dương khó phân biệt, trên người khoác chiếc áo choàng xanh ngọc làm nổi bật thứ phong thái cao quý như viên ngọc xinh đẹp được cất giữ nhiều năm. Bà nhìn con trai, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Gần mười phút sau bác sĩ Chung vội vàng chạy đến, cũng là người theo Đường lão gia tử nửa đời, đối với thân thể của Đường Kỳ Sâm hiểu vô cùng rõ. Bọng nước trên tay cũng chỉ là ngoại thương, tiêu độc xức thuốc, cuối cùng lại cẩn thận quấn lên một tầng băng gạc mỏng. Bác sĩ dặn dò hai ngày tiếp theo không được để vết thương dính nước, đồ ăn cũng cần chú ý. Bảo mẫu đứng một bên đau lòng khuyên: "Kỳ Sâm, mấy ngày này về nhà ăn cơm đi, dì làm món con thích."
Đường Kỳ Sâm quay mặt sang, kéo ra một nụ cười rất nhạt, sau đó lại khép mắt lại.
Cảnh An Dương ở trong phòng mình, bên này xử lý xong bác sĩ Chung cố ý qua đó nói với bà mấy câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-gap-lai-nhau-ngay-hoa-no/3259650/chuong-58.html