“Đến rồi đây.” Minh Duy ngẩng đầu lên, Số 7 hiện ra từ trong làn sương đêm. Anh bước đến cạnh hắn, gật đầu chào.
“Ờm… Quỷ thời nay đẹp vậy hả?” Duy nhìn tên quỷ kia từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi thắc mắc trước hình dạng chỉn chu, bảnh bao của hắn.
Số 7 bật cười, lắc đầu đáp: “Tất nhiên là không, quỷ vẫn là quỷ, nhưng Số 9 bảo khi đến gặp đám trẻ trên đây nhất định phải mang một hình dạng vô hại nhất có thể.”
“Ông Số 7 có vẻ nghe lời bà Số 9 quá đấy. Sao? Có ý gì với người ta không đó?” Minh Duy trợn mắt, trêu ghẹo Số 7.
Quỷ hồn Số 7 chẳng có chút xao động nào, thậm chí còn hơi coi thường đá.
“Tôi và cô ta á? Mơ đi. Sở dĩ chú ý đến cô ta nhiều hơn những kẻ khác chỉ là vì Số 9 luôn tách biệt hơn so với các Quỷ hồn khác thôi. Kẻ khác biệt nhất.” Số 7 nhấn mạnh.
“Được rồi, đi thôi. Cậu đưa vé thông hành cho tôi xem, mỗi người cầm một đầu. Sau đó cậu hãy nghĩ đến người mà cậu muốn gặp.”
Minh Duy làm theo lời Số 7 nói, trong đầu nghĩ đến mẹ của mình.
Mẹ có vóc người nhỏ nhắn, kể từ lúc ba mất mẹ bắt đầu búi tóc cao, không còn buộc thấp nữa. Mẹ thích chạy xe đạp đi dạo mỗi buổi chiều, khi còn bé, mẹ thường đèo hai anh em đi chơi. Mẹ hát rất hay, nhưng mình thích nhất mẹ hát bài Dạ Cổ Hoài Lang. Mẹ từng dạy phải yêu lấy chính bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-gap-em-vao-ngay-trang-tron/3735272/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.