Hoài Anh, anh chính là nơi bình yên nhất, là điểm tựa vững chắc cho Linh Lan. Mặc cho ngoài kia có vùi dập cô đến mức nào, chỉ có anh bên cạnh, ngay tức khắc những ngọn sóng đó, sẽ tan biến, hoá thành những cơn gió dịu nhẹ mang mùi hương thoang thoảng của những loài hoa, làn gió dịu dàng, mát mẻ, đưa tâm hồn sợ hãi, hoang mang của cô trở lại bình yên, phẳng lặng. Anh chính là nhà của Linh Lan. Nhưng…ngôi nhà này…vẫn còn là của cô không?
*****
- Em đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Em tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh! Có chết cũng phải là ma của nhà họ Cao! Đừng bao giờ đưa tờ giấy này ra trước mặt em nữa!
Sau cơn say, thứ chào đón cô không phải là lời hỏi thăm, ngọt ngào của người mình yêu mà lại là một tờ đơn ly hôn nằm bên cạnh. Trai tim vốn đã tổn thương này lại càng lúc càng thương nặng hơn. Cô đau lòng xé nát tờ đơn, rồi chạy đi tìm anh.
- Tôi chỉ là muốn ly hôn thôi mà! Sao em cứ bướng bỉnh làm gì?
Hoài Anh ngồi tựa lên chiếc ghế sofa ở phòng khách, anh thản nhiên nhâm nhi ly trà. Đối với anh bây giờ, ly hôn là thứ dễ dàng như thế sao.
- Suốt ngày anh cứ ly hôn ly hôn, anh không cảm thấy ngán sao? Em không bướng bỉnh…em yêu anh! Em phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây! Em yêu anh, đời này, kiếp này, em mãi yêu anh! Tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác chà đạp trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-em-vao-mot-ngay-day-nang/2845191/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.