Trước khi ra tòa ly hôn, Linh Lan đã đưa ra một đề nghị cuối cùng là được đi du lịch cùng Hoài Anh. Ban đầu anh một mực cự tuyệt nhưng cô thuyết phục mãi, anh cũng phải gật đầu đồng ý.
Dưới cái lạnh se se của đất trời Đà Lạt, Linh Lan sảng khoái hít một hơi thật sâu, vui vẻ ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, những ngọn núi to lớn, hùng vĩ, được bao phủ bởi một lớp sương trắng, xa xa còn có một vườn hoa rất đẹp. Những bông hoa nở rộ, chúng xen lẫn vào nhau, tạo thành một tấm lụa mềm mại, rực rỡ sắc màu. Tất cả tạo ra một vẻ đẹp rất bình yên tựa như tiên cảnh nhưng vẫn không kém phần nhộn nhịp đông vui của đàn ong đàn bướm.
Trước khi đến đây, cô đã nhanh nhẹn chọn một phòng khách sạn nhưng tính tình của Hoài Anh vốn chẳng thích ở khách sạn nên đã mướn hẳng một căn biệt thự để ở. Xung quanh là những mảnh vườn trồng các loài hoa khác nhau chỉ có điều trong số những lời hoa đó lại chẳng có nỗi một cành linh lan. Cô hào hứng nắm lấy tay anh kéo ra ngoài vườn nhưng anh vẫn một mực từ chối. Linh Lan càng kéo thì Hoài Anh lại càng đẩy ra, giằng co mãi thì bỗng nhiên cô mất đà, ngã nhào xuống dưới đấy.
- Linh Lan! Em có sao không?
Hoài Anh vội vàng chạy đến bên Linh Lan. Anh lo lắng đỡ cô dậy.
- Anh lo cho em hả?
Hai mắt cô chớp chớp, nhìn thẳng vào mắt anh một cách đầy mong chờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-em-vao-mot-ngay-day-nang/2845177/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.