Một buổi sáng dịu dàng mát mẻ, bình yên của Đà Lạt, mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp, hửng hờ chiếu qua khung cửa sổ, chiếu sáng một gốc phòng. Linh Lan cau mày, cô nằm cự quậy trên giường một lúc lâu rồi bất ngờ ngồi bật dậy. Bàn tay theo thói quen mà cô bắt đầu sờ vào vị trí bên cạnh.
- Không có ở đây! Rõ ràng hôm qua mình có cảm giác như ai ôm mình mà!
Cô chau mày khó hiểu. Hôm qua rõ ràng Hoài Anh đã nằm bên cạnh cô, còn ôm chặt lấy cô nữa mà, sao bây giờ tỉnh giấc, người bên cạnh đã không còn thấy đâu.
Linh Lan vội vàng đi xuống giường, cô bắt đầu chạy xung quanh ngôi nhà để tìm kiếm anh, trong đầu cứ nghĩ có khi nào anh lại bỏ đi như ngày hôm qua không. Cô cứ lục tìm từ căn phòng này đến căn phòng khác, tất cả đều chẳng có anh. Suy nghĩ một hồi lâu, Linh Lan quyết định khoác áo vào, đi ra vườn tìm anh.
Hoài Anh đứng giữa vườn hoa sặc sỡ, cùng những bông hoa đón những tia nắng ấm áp. Anh ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh trong lành rồi lại liếc nhìn mấy khóm hoa mà lắc đầu tỏ vẻ hụt hẫng:
- Tại sao nơi này lại không có hoa linh lan nhỉ?
Đúng là một sự thiếu xót!
- Hoài Anh!
Vừa nhìn thấy anh, Linh Lan vui mừng lao đến ôm chặt lấy anh
Hoài Anh nhìn người con gái trước mặt, đầu nghiêng nghiêng khó hiểu, trong đầu anh bỗng xuất hiện thoáng qua hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-em-vao-mot-ngay-day-nang/2845173/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.