Giai Kỳ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Nguyễn Chính Đông.
"Dưỡng bệnh cho tốt."
4 chữ, dùng phiên âm, từng chút từng chút, rất chậm, chữ cuối cùng có âm mũi hay không cô cũng không chắc nữa, người miền nam ít nhiều cũngcó sự lúng túng thế này. Trong lúc đang do dự, màn hình điện thoại bỗngnhiên sáng lên, số điện thoại vô cùng quen thuộc, cô còn cho rằng đó làmột khách hàng nào đó, ai biết được đó lại là Mạnh Hòa Bình.
Anh hỏi: "Có thời gian không?" sau đó hơi ngừng lại: 'Có thể ra ngoài gặp nhau không?
Giai Kỳ cảm thấy đầu gối mềm đi, bởi vì không ngủ được, cả cơ thể mềm nhũn, giống như là bị sốt, nhưng vẫn đồng ý.
Cô tan ca tương đối muộn, chỉ có một vài việc vặt mà dường như khôngbao giờ có thể làm xong, Châu Tịnh An trước khi về hỏi: "Sao cô cứ lề mà lề mề thế, vẫn còn chưa đi về à?" Một câu nói làm cho cô hơi sững sờ,có lẽ cô muốn chạy trốn, muộn một khắc là một khắc——Thực ra cũng chẳngcó gì để sợ, anh và cô, sớm đã là người qua đường.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà thấy xe của Mạnh Hòa Bình, cô đã trấn tĩnh, anh đến tìm cô, có lẽ cũng chẳng có việc gì khác.
Mạnh Hòa Bình lái xe đưa cô đến một nhà hàng Triều Châu mới mở, ănmột miếng món ốc nướng cảm thấy rất khoan khoái, mùi vị tương quả thanhmai chính hiệu, món cua lại càng thơm ngon hơn. Gọi quá nhiều thức ăn,một bàn đầy, chỉ có mỗi hai người bọn họ. Trước đây anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-dep-nhu-mo/42635/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.