Chương trước
Chương sau
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quầy tây dài đen đơn giản, thật sự là một sự phối đồ vô cùng căn bản nhưng vẫn làm nổi bật khí chất của người đàn ông, hai chân nah vắt chéo một cái tùy ý, tư thế cực kỳ nho nhã.

Trái tim Lạc Hiểu Nhiên run rẩy, hai tay buông ở bên người cũng theo bản năng nắm chặt lại.

David ngồi ở một bên dĩ nhiên là thấy được những biến đổi nhỏ xíu của cô, anh nhịn xuống thở dài. Xem ra, lý do hôm nay tâm trạng Lạc Hiểu Nhiên không tốt là chuyện này: “ em đã gặp rồi”,

- “ Vâng, anh ấy là khách hàng lần này của công ty”.

- “ Qua ghế ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế”.

David đưa tay cầm lấy điều khiển ti vi đặt trên bàn, tắt ti vi đi.

Anh buông xuống điều khiển, nhìn Lạc Hiểu Nhiên đang có chút đờ đẫn: “Vẫn ổn chứ?”.

Lạc Hiểu Nhiên: “

- “ Helen, anh là bác sĩ của em, trong lòng em không thoải mái điều gì là đều quan trọng nhất, em không cần phải giấu giếm, có gì muốn tâm sự có thể nói với anh.”

-“David, em thật sự không sao. Đều đã qua.” Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy, miệng vừa nói không sao nhưng thân thể căng thẳng đã bán đứng lời nói của cô. Không phải là không muốn thừa nhận, mà nếu thừa nhận thì cô sẽ không chịu được. Có một số thứ mất đi chính là mất đi, có lẽ toàn thế giới chỉ có cô rõ ràng nhất cô đã từng vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt. Cô không muốn nhắc tới chỉ là không muốn để cho vết thương lần nữa thối rữa ở trước mặt bất kỳ người nào, không phải sợ người khác biết mà cô sợ mình sẽ không chịu nổi loại đau khổ này.

Thật ra thì cô rất rõ ràng mình chưa bao giờ buông bỏ được, có lẽ cũng bởi vì không buông bỏ được cô mới làm ra vẻ đã buông xuống.

Bốn năm, anh kết hôn với Kiều Khả Mỹ... Có lẽ bọn họ bây giờ đang rất hạnh phúc. Dẫu sao thế giới mỗi ngày đều thay đổi, con người cũng thay đổi, có ai có thể đảm bảo một người đàn ông mỗi ngày ở gần một người đẹp quyến rũ như hoa lại có thể sẽ thờ ơ?



Ngực cô đột nhiên thắt lại, cô không có cách nào nghĩ tiếp được nữa, quá tàn nhẫn...

Lạc Hiểu Nhiên mím chặt môi của mình, hít sâu một hơi mới nói: “David, em muốn đi nghỉ sớm một chút, ngày mai em phải đến công ty, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

David nhìn được sự bi thương trong mắt cô nhưng trước sau cũng không nhắc đến nửa câu,, gật đầu.

Lạc Hiểu Nhiên tắm, uống sữa bò, lên giường ngủ, lăn qua lộn lại nhưng cũng không ngủ được.

Cả đêm lăn lộn khó ngủ, rốt cuộc Lạc Hiểu Nhiên đành chấp nhận cô không điều chỉnh được cảm xúc tâm trạng của mình. Ngày hôm sau tỉnh lại sắc mặt không được tốt lắm, bởi vì đi đến công ty cho nên cô trang điểm qua một chút, chọn một bộ đồ lịch sự, ăn một chút bữa sáng đơn giản cô đã làm, lúc này mới vội vàng ra cửa.

Phòng làm việc của giám đốc, sáng hôm nay khác lạ hơn ngày thường, trong phòng truyền ra tiếng tranh luận sôi nỗi, khiến nhân viên bên ngoài không khỏi tò mò,

Bên trong phòng giám đốc.

Lạc Hiểu Nhiên đem hồ sơ hạng mục trong tay đặt lên bàn giám đốc, vẻ mặt đích xác là không vui: “, có một số việc nếu như chúng ta không nói rõ ràng thì hạng mục này tôi không muốn làm.”

-“Helen, vấn đề có tiếp tục làm hạng mục này hay không hình như không phải do cô quyết định”

Giám đốc mang phong thái nghiêm nghị nói chuyện với cô, mặc dù ngày thường đều khiêm nhường kính nể lẫn nhau, nhưng lúc này đôi bên lại dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với nhau: “ Hợp đồng lao động cô không đọc kỹ sao? Trong hợp đồng mọi thứ đều do công ty quyết định, mà công ty chính là do tôi làm chủ, hiểu không? Hạng mục này cô không nhận vậy cô định để cho ai nhận?. Hơn nữa, Helen đây là cơ hội tốt của cô, mấy năm qua năng lực làm việc của cô rất tốt, tôi nhìn ra được, đây chính là cơ hội tôi bồi dưỡng cổ”.

Lạc Hiểu Nhiên: “

Giám đốc: “ còn nữa, còn một vấn đề tôi muốn hỏi cô. Cô biết, Hoắc tổng đúng không”.

- “ Không biết”. Lạc Hiểu Nhiên thẳng thừng từ chối.



Giám đốc nhãn mi tâm lại: “ Chắc chắn, nếu không quen biết, thì hạng mục này lấy lý do gì cô lại không muốn nhận”.

Lạc Hiểu Nhiên chưa lúc nào cảm thấy không nhận một dự án lại khó như lên trời.

Giám đốc: “Được rồi, nếu cô thật sự không muốn nhận hạng mục này thì tôi cũng không miễn cưỡng. Có điều tôi lại có chút không muốn, cô trước giờ trong mắt tôi là một người công tư rõ ràng”.

Lại là công tư rõ ràng...

Suốt một đêm qua Lạc Hiểu Nhiên đều bị bốn chữ này khiến cho lăn lộn không ngủ được, bây giờ lại nghe nhắc đến.

Không biết dũng khí từ đâu cô tiến lên, trực tiếp cầm lấy tài liệu của dự án kia, cắn răng nghiến lợi nói: “ Giám đốc yên tâm! Dự án này tôi nhận, nhất định sẽ công tư rõ ràng”

Giám đốc cười: “Vậy là tốt nhất. A đúng rồi, Helen, buổi chiều có một buổi họp, đến lúc đó hãy chuẩn bị tài liệu một chút, tài liệu trong tay cô cũng cần tới.”

Trước khi cô ra cửa, giám đóc còn không quên nhìn cô, bồi thêm một đao: “Còn có, bình tĩnh một chút, lần này Hoắc tổng cũng tới. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hạng mục này chúng ta sẽ phải họp bàn rất nhiều, có thể một tuần sẽ họp một lần. Nếu anh ấy bận có thể cô sẽ bay sang thành phố D để họp bàn với anh ấy”.

- “ Tôi không đi thành phố D”. Lạc Hiểu Nhiên cứng rắn nói. Son

- “ Helen, đó là công việc”.

Tay nắm núm cửa của Lạc Hiểu Nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy bực bội nhưng một câu phản bác cũng không nói được.

Biết rất rõ giám đốc là cố ý, vậy mà hết lần này đến lần khác phải nhắm mắt đi theo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.