Khi Lưu Mẫn đi rồi, căn phòng trở nên im ắng, Lạc Hiểu Nhiên nằm xuống ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã hơn mười giờ đêm. Cô thấy bà quản gia ngồi đằng kia thì hỏi: "Bác..."
Bà quản gia thấy cô tỉnh thì đến đỡ cô ngồi dậy rót cho cô của cốc nước: " Con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nhận cốc nước uống vài hớp rồi hỏi: " Bác, hôm nay anh ấy có đến không".
Bà quản gia biết rõ là cô hỏi ai: "Chắc cậu chủ còn bận việc, bác đã báo với cậu chủ là con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy liền lập tức nhìn sang chỗ khác, sau đó nhẹ nói: " Bác, con muốn ăn cháo, bác đi mua cho con được không".
- " Được, bác đi ngay đây".
Bà quản gia đi rồi, cô lập tức lấy điện thoại, cầm điện thoại trên tay chần chừ một lúc mới gọi đi.
Lạc Hiểu Nhiên áp điện thoại lên tai một lúc mới có người nhận máy.
Giọng của anh ở đầu dây bên kia tùy ý hời hợt: " chuyện gì. Tôi không có thời gian để xem cô diễn trò bệnh để lấy tình thương từ tôi đâu. Lạc Hiểu Nhiên, dùng cách tự hành hạ mình để thu hút sự chú ý của tôi là hành động ngu xuẩn nhất."
Lạc Hiều Nhiên vốn không trông mong anh sẽ hỏi thăm mình, nhưng nghe anh nói những lời này thì cô vẫn cảm thấy băng giá tận tim.
- "Anh nghĩ em là người như vậy sao".
Giọng Hoắc Cao Lãng không chút lay động, tuyệt đối không để người khác đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3617034/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.