Trong phòng làm việc, Mạc Lâm nhìn camera, rồi lại nhìn lại Kiều Khả Mỹ ngồi ở sofa, hờ hững hỏi.
- " Cậu lại chơi trò gì nữa đây. Không phải cậu muốn ly hôn thật chứ."
Vẻ mặt Hoắc Cao Lãng không có gì thay đổi: " Tôi giống nói đùa lắm sao".
- "Mẹ nó, Hoắc Cao Lãng cậu điên rồi". Mạc Lâm cau mày, chẳng trách gần đây công việc đều nới lỏng ra.
Anh ta quá hiểu Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng không trả lời anh ta.
Mạc Lâm để điện thoại trong tay xuống, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bình tĩnh thờ ơ của anh: "Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Mạc Lâm quay mặt lại nhìn Kiều Khả Mỹ rồi nói: " Cậu bị bà nội cậu bỏ thuốc mê hả?. Ngay cả người phụ nữ mà mình luôn nâng niu trong tim cũng muốn bỏ, để ở bên một con người không nội dung này. Hay là cậu thấy cuộc sống cậu đang hạnh phúc cậu muốn tự ngược chính mình đế nếm trải đau khổ của lão Thẩm".
Người trước mặt không nói câu nào, thậm chí còn lạnh lùng như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Mạc Lâm tức đến nỗi muốn mắng người: " Hoắc Cao Lãng, cô ấy vừa mới sảy thai, cậu lại muốn ly hôn, cô ấy còn chưa hồi phục cậu lại lạnh lùng bỏ mặt cô ấy.". Mạc Lâm chỉ nào màn hình máy tính hiện lên camera hình ảnh của
Lạc Hiểu Nhiên: " Cậu nhìn xem cô ấy giống hoàn toàn bình phục chưa."
Hoắc Cao Lãng từ từ nhắm mắt lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Ra ngoài."
Mạc Lâm đang định nói chuyện, bỗng lúc này nghe thấy tiếng bước chân đến gần, kèm theo đó là tiếng của Kiều Khả Mỹ: " Cao Lãng, bà nội bảo buổi chiều quay về nhà họ Hoắc".
Anh ta khựng lại một lúc, sau đó lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của người trước mặt: " những gì cần nói tôi đã nói rồi, cậu hãy mau tỉnh táo lại cho tôi".
Dứt lời, anh ta liền quay người đi ra ngoài.
Buổi chiều tại nhà họ Hoắc, Bà cụ Hoắc, Hoắc Nguyên Lãng và Hoắc Cao Lãng vào thư phòng bàn công việc, còn
Kiều Khả Mỹ cùng vợ sau của Hoắc Nguyên Lãng đi dạo trong sân, một lúc mới quay vào nhà.
Trong thư phòng, bà cụ Hoắc nhìn Hoắc Cao Lãng rồi hỏi: "Sao lại mất đứa nhỏ". Hoắc Cao Lãng đột ngột trở về, bà cũng lập tức cho người điều tra. Khi biết tin tức này bà cũng không thể tin nổi.
" chuyện này không liên quan đến bà nội". Hoắc Cao Lãng lạnh lùng trả lời." Nó là dòng máu của nhà họ Hoắc"." Chẳng phải mọi người đều không thích cô ấy sao"." Cao Lãng, hai chuyện này không thể gộp chung mà nói được". Bà cụ Hoắc tức tối lên tiếng.Hoắc Cao Lãng lúc này mới ngước mắt lên: " hai chuyện này sao không thể gộp chung mà nói, đứa nhỏ ở trong bụng cô ấy, mọi người không thích mẹ của đứa nhỏ, thì mọi người làm sao thích được đứa nhỏ. Bà nội yên tâm, sau này dòng máu của nhà họ Hoắc sẽ không có đâu."
" Hoắc Cao Lãng"." Còn nữa, trong vòng ba năm bà nội và ba đừng đụng đến người của con, con sẽ đưa Hoắc thị trở lại như xưa, và còn hơn thế nữa.".Hoắc Nguyên Lãng nhướng mày: " chắc chắn chứ."
Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng dần dần lộ vẻ châm biếm: " sau hai năm, điểm yếu của ba sẽ không còn ở trong tay của Kiều Nhất Minh. Năm thứ ba con sẽ đưa Kiều thị sáp nhập vào một Hoắc thị bành chướng ở thành phố D này".
Mặc dù, bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng đều biết tình hình của Hoắc thị và điểm yếu trong tay Kiều Nhất Minh.
Chỉ là trước đây Hoắc Cao Lãng chưa từng trực tiếp trả lời, nên Hoắc Nguyên Lãng vẫn cho rằng anh định suốt đời không nhận lại Hoắc thị, khiến ông ta vẫn luôn lo lắng cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hoắc có thể sẽ bị hủy trong tay mình.
Mà hôm nay, Hoắc Cao Lãng đã nói như vậy, Hoắc Nguyên Lãng cảm thấy như vừa được uống một liều thuốc an thần.
Hoắc Cao Lãng đứng lên bước đi vài bước liền khựng lại: " bà nội và ba tốt nhất nên để cho người của con yên ổn, những chuyện hai người làm trong thời gian con không ở thành phố D, con đều biết. Chuyện của con sau này đừng quan tâm đến nữa".
Bà cụ Hoắc hỏi: " con cùng Kiều Khả Mỹ là như thế nào".
Hoắc Cao Lãng nhếch môi: " chẳng phải đó là thứ bà nội muốn sao. Con đang làm hài lòng bà nội".
"Con muốn lợi dụng Kiều Khả Mỹ"."Bà nội, đừng khinh thường con như vậy, con không lợi dụng ai cả, đây là cô ta muốn và nhà họ Kiều muốn, con chỉ thuận gió đẩy thuyền mà thôi"."Còn vợ con". Bà cụ Hoắc chần chừ hỏi.Lúc này, Hoắc Cao Lãng ngước nhìn bà cụ Hoắc, anh muốn nhìn ra trong mắt bà cụ Hoắc có gì khác biệt không, nhưng lại nhếch môi cười: " Vợ sao, cũng sắp ly hôn rồi".
" Hoắc Cao Lãng, chuyện cả một đời người, con kết hôn cũng không bàn qua với bà nội, con ly hôn cũng không nói qua"."Nói có lợi ít gì sao". Hoắc Cao Lãng hỏi người lại: "trước giờ, bà nội chưa từng chấp nhận cô ấy, sau này cũng không cần ép mình chấp nhận nữa".Bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng chỉ im lặng.
Hơn 8 giờ tối
Trong nhà hàng năm sao, một nam một nữ ngồi đối diện. Người phụ nữ nhìn người đàn ông thành thạo cắt tảng thịt bò, đôi môi đỏ mọng đang khẽ cười, tay đưa đĩa có tảng thịt bò của mình tới trước mặt anh, giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi: " Cao Lãng, anh không cắt ra giúp em sao".
Động tác tay Hoắc Cao Lãng khẽ dừng một chút, anh ngước mắt lên, ánh nhìn nhàn nhạt, dao trong tay cũng không khỏi đặt xuống bàn, anh đẩy đĩa thịt bò đã cắt thành miếng của mình lên một chút: " Kiều Khả Mỹ, cô cũng phải rõ nhất tại sao tôi lại ở bên cô".
Nâng ly rượu vang,Hoắc Cao Lãng nhấp một tiếng, mi mắt hơi rũ xuống, nhẹ nhàng nói, rõ ràng không giữ một chút mặt mũi cho đối phương: "không phải cô nói đói bụng sao, nhanh ăn đi, đừng làm mấy trò ấu trĩ này với tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]