Hoắc Cao Lãng mở cửa phòng bước vào, thấy Lạc Hiểu Nhiên nằm trên giường. Anh biết rõ là cô chưa ngủ, bàn tay nhỏ bé đang nắm thật chặt lại, anh mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay đến bên eo của cô.
Lạc Hiểu Nhiên cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng gần, đôi mắt liền mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cô bị ánh nhìn u ám trong mắt anh làm cho giật mình: "Anh làm gì vậy?"
Hoắc Cao Lãng khóe miệng dương dương tự đắc, ngắm nhìn cô một cái mới dời tầm mắt đi, nhìn vào nụ hoa nhỏ chớm nở ở ban công, trầm mặc một chút mới nói ra: " Hiểu Nhiên, đi Anh quốc cùng anh".
- " Sao vậy".
Hoắc Cao Lãng thở dài: " công việc bên đó vẫn còn rất nhiều, nhưng hiện tại để em ở lại một mình anh không yên tâm".
- "Cao Lãng, anh không cần lo lắng cho em, em tự chăm sóc mình được mà". Cô mỉm cười, khóe môi tạo thành một đường cong, giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục vang lên: " em biết anh lo lắng chuyện gì, thời gian này bụng vẫn còn rất nhỏ, chuyện em mang thai sẽ không ai biết. Cho nên, em vẫn còn rất an toàn".
Hoắc Cao Lãng nhăn mày: " trước giờ việc gì anh làm cũng quan minh chính đại, tại sao có vợ có con mà phải
giลิน".
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay nắm lấy tay anh: "ông xã, những chuyện này em không sợ thiệt thòi. Chỉ cần có anh là được rồi".
Lạc Hiểu Nhiên rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3616984/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.