Buổi tối, khi Lạc Hiểu Nhiên trở về, phát hiện trong nhà vắng ngắt.
Cô thay dép đi đến cầu thang, bà quản gia lúc này từ trong phòng đi ra: " cháu về rồi à, đã ăn tối chưa, bác vào chuẩn bị nhé".
"Dạ, không cần đâu ạ, cháu đã ăn bên ngoài rồi"." Bác cứ nghĩ là ông chủ đợi cháu". Bà quản gia hơi ngạc nhiên hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn lên lầu, rồi mới nói : " sao ạ, anh ấy vẫn chưa ăn tối."
Bà quản gia gật đầu.
- " Dạ, cháu biết rồi, bác cứ đi nghỉ đi, không cần đợi bọn cháu".
Cô đi về phòng, trong phòng im ắng, không có bóng dáng anh. Cô đi đến thư phòng, đưa tay gõ cửa, nhận được sự đồng ý của người ở bên trong cô mới đi vào, cô rón rén đi đến gần anh hỏi: " sao anh chưa ăn tối."
Cô choàng tay ôm lấy cổ anh.
Hoắc Cao Lãng dựa lưng vào ghế, bàn tay thuận tiện đóng tập tài liệu trên bàn lại: " anh đã ăn rồi, em ăn tối chưa".
- " Em ăn rồi, em nghe bác nói là anh vấn chưa ăn, nên đến hỏi xem anh có đói không."
Hoắc Cao Lãng mạnh mẽ lôi cô ôm vào trong ngực, cánh môi không ngần ngại bỗng dưng hôn xuống, trong lòng
Lạc Hiểu Nhiên lại bất ngờ vui vẻ. Một hồi lâu sau, cô thở hồng hộc rúc vào trong ngực anh, trong mắt đúng là dịu dàng như nước.
" Anh tất nhiên là đói rồi, em còn không biết sao". Hoắc Cao Lãng bình tĩnh nói ra." Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3514788/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.