Hoắc Cao Lãng kéo tôi ngồi xuống sofa, nâng cằm cô lên nhìn má cô, lạnh giọng hỏi:“ hắn ta đánh em”. 
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy giọng anh lạnh. 
- “ là tao đánh đó, làm gái điếm bán mình, mà lại làm như người lương thiện bị ép làm kỹ nữ. Tao khinh”. Nói rồi hắn ta nhổ một bãi nước bọt sau đó dùng chân dẫm lên. 
Từng lời của hắn ta giống như cái gai đâm vào lòng Lạc Hiểu Nhiên, từng vết ứa máu, đau đớn vô cùng. Lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô. 
Thật nực cười, bước vào cái nghề này thì lấy đâu ra tự tôn, ra kiêu ngạo, chấp nhận sa chân vào thì vốn dĩ hai thứ đó đã bị chính bản thân mình dẫm đạp lên rồi. 
Một tay anh kéo cô vào lòng, không nhanh không chậm lên tiếng: “ nói rất hay”. Anh đưa tay sờ lên má cô: “ tay nào đánh cô ấy phế bỏ tay đó, miệng nào mới vừa nói những lời không phải người nói thì không cần dùng đến nữa”. Từng lời anh nói ra nhẹ nhàng như lại mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm. 
Một đám người vốn dĩ đang vây quanh cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước. 
Đúng lúc này, một người nhanh chóng hành động, từ sau đám đông đi đến bên cạnh hắn ta, nhỏ giọng nói gì đó. 
Là một người phụ nữ 
Lạc Hiểu Nhiên không nghe được cụ thể chị ta nói những gì, chỉ thấy ánh mắt hắn ta quét qua mặt cô, rồi lại nhìn Hoắc Cao Lãng, sắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583371/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.